Tôi s.inh ra và lớn lên trong một ngôi làng nhỏ nằm sâu trong rừng núi. Cả tuổi thơ tôi gắn liền với những buổi chăn trâu, những ngày mưa l.ội suối bắt cá, và những bữa cơm độn sắn. Nhà nghèo, cha mẹ chỉ mong tôi học hết cấp ba là đủ, nhưng tôi lại có ước mơ lớn hơn: lên thành phố học đại học, thay đổi s.ố phận.
Khi nhận được giấy b.áo tr.úng tuyển, tôi vừa mừng vừa lo. S.ố t.iền học phí và s.inh hoạt phí quá lớn so với hoàn cảnh gia đình. Tôi quyết định kh.ông kể với cha mẹ, một mình khăn gói lên thành phố, tự nhủ sẽ l.àm bất cứ công việc gì để trang trải.
Thành phố hoa lệ nhưng cũng đầy cám dỗ. Tôi lạc lõng giữa dòng người hối hả, và cuộc s.ống đắt đỏ nhanh chóng đẩy tôi vào cảnh túng quẫn. Một ngày nọ, khi đang phát tờ r.ơi trước cổng trường, tôi gặp một người phụ nữ tên Linh.
Chị Linh nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi hỏi:
Em đang cần việc l.àm đúng kh.ông?
Tôi gật đầu. Chị Linh mỉm cười, tr.ao tôi một tấm danh thiếp.
Nếu em muốn kiếm t.iền nhanh, hãy gọi cho chị.
T.ối hô.m đó, tôi lưỡng lự mãi trước khi quyết định gọi điện cho chị Linh. Chị mời tôi đến một quán cà phê sang trọng để trò chuyện. Chị nói công việc của tôi sẽ là “phục vụ khách VIP,” chủ yếu là tiếp chuyện, l.àm bạn đồng hành trong các buổi tiệc.
Mỗi tháng em có thể kiếm được 25 tr.iệu, chưa kể được ở miễn phí trong một căn hộ cao cấp.
Nghe s.ố t.iền ấy, tôi kh.ông thể từ chối. Tôi tự nhủ rằng mình chỉ l.àm tạm thời, đủ t.iền đóng học phí rồi sẽ dừng lại.
Công việc của tôi kh.ông dễ dàng như lời chị Linh nói. Để chiều lòng khách hàng, tôi phải học cách ăn mặc, trang điểm, và nói năng sao cho phù hợp với giới thượng lưu. Có những đêm tôi mệt nhoài sau các buổi tiệc dài, nhưng nghĩ đến s.ố t.iền kiếm được, tôi lại tự an ủi bản thân.
Trong s.ố những người tôi phục vụ, có một vị khách quen thuộc. Ông tên Minh, là một doanh nhân thành đạt nhưng khá kín tiếng. Ông kh.ông giống những người khác – ông ít nói, thường trầm ngâm và có vẻ gì đó ưu tư.
Dần dần, tôi được ông Minh ưu ái hơn. Ông thường gọi tôi đến để trò chuyện, kh.ông yêu cầu gì ngoài việc lắng nghe những câu chuyện của ông. Có lần, ông hỏi tôi:
Em l.àm công việc này có thấy hối hận kh.ông?
Tôi im lặng. Câu hỏi ấy như một nhát dao cứa vào lòng tôi.
Một buổi sáng, khi tôi đang dọn dẹp căn hộ, ông Minh bất ngờ xuất hiện. Khuôn m.ặt ông t.ái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. Ông đưa cho tôi một phong bì, giọng run rẩy:
Cầm lấy. Em phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Tôi hoảng hốt:
Nhưng… chuyện gì xảy ra?
Đừng hỏi gì cả. Cứ đi đi, càng xa càng t.ốt.
Tôi kh.ông hiểu chuyện gì, nhưng ánh mắt lo lắng của ông khiến tôi kh.ông dám chần chừ. Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi căn hộ trong tâm trạng hoang mang.
Đi được nửa đường, tôi mở phong bì ra. Bên trong là một xấp t.iền lớn, kèm theo một lá thư ngắn:
“Em là một cô g.ái t.ốt, đừng để cuộc đời cuốn em vào những con đường kh.ông lối thoát. Hãy bắt đầu lại từ đầu, s.ống đúng với ước mơ của mình.”
Tôi ch.oáng váng. Hóa ra, ông Minh biết rõ những khó khăn và giằng xé trong lòng tôi.
Tôi dùng s.ố t.iền ấy để đóng học phí và thuê một căn phòng trọ nhỏ. Từ bỏ công việc cũ kh.ông dễ dàng, nhưng tôi biết mình phải l.àm thế để kh.ông phụ lòng ông Minh.
Tôi tìm một công việc bán thời gian tại quán cà phê, lương kh.ông cao nhưng đủ để s.ống tạm. Dù cuộc s.ống khó khăn, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.
Những ngày tháng sau đó, tôi tập trung vào việc học. Tôi cũng kh.ông quên lời ông Minh: “S.ống đúng với ước mơ của mình.”
Ba năm sau, tôi t.ốt n.ghiệp và tìm được một công việc ổn định tại một công ty truyền th.ông. Một ngày nọ, trong một buổi hội thảo, tôi t.ình cờ gặp lại ông Minh. Ông trông già hơn trước, nhưng ánh mắt vẫn ấm áp như ngày nào.
Em đã l.àm được rồi, phải kh.ông? – Ông mỉm cười.
Tôi gật đầu, kh.ông giấu được x.úc động.
Tất cả là nhờ ông.
Ông Minh l.ắc đầu.
Kh.ông, đó là nhờ chính em. Em đã chọn con đường đúng đắn.
Cuộc s.ống kh.ông dễ dàng, nhưng tôi học được rằng, khi chúng ta đủ dũng cảm để rời bỏ những thứ kh.ông thuộc về mình, cuộc đời sẽ mở ra những cơ hội mới.
Ông Minh kh.ông chỉ là một vị khách, mà còn là người đã giúp tôi tìm lại chính mình. Tôi kh.ông biết giờ ông s.ống ra sao, nhưng tôi luôn giữ lời dặn của ông trong lòng, như một kim chỉ nam cho những bước đi tiếp theo.