News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Thương cô gái câm mồ côi nên tôi quyết đưa về làm vợ, nào ng:ờ vừa sinh đứa con đầu lòng em thốt ngay lên một câu

Thương cô gái câm mồ côi nên tôi quyết đưa về làm vợ, nào ng:ờ vừa sinh đứa con đầu lòng em thốt ngay lên một câu

Bạch Hổ 27 Tháng 7, 2025

Em là cô gái câm, mồ côi từ nhỏ, sống nhờ làm thuê cho một quán cơm ven đường. Gầy guộc, lam lũ, nhưng ánh mắt Lành lại có sức ám ảnh lạ kỳ. Em không thể nói, nhưng luôn nhìn sâu vào mắt người khác như đang cố lắng nghe bằng cả tâm hồn.

Không hiểu sao, tôi thương em nhiều đến thế. Tôi đưa em về, mặc kệ gia đình phản đối. Mẹ tôi gay gắt:

“Người câm, không thân thích, lấy về rồi khổ cả đời. Ai mà lấy vợ chỉ để gánh thêm gánh nặng?”

Tôi không đôi co. Tôi chỉ nghĩ: sống tử tế với nhau là đủ.

Tôi cưới Lành.
Em không thể nói, nhưng luôn âm thầm chu toàn mọi việc: từ chăm lo bố mẹ tôi đến từng bữa cơm, từng bộ quần áo. Chưa một lần phàn nàn, dù chỉ là ánh mắt. Rồi em có thai. Cả nhà tôi mừng như trúng số.

“Nó tuy câm mà khéo léo, lại có phúc, mới về năm đầu đã có bầu!”

Tôi cũng nghĩ, đời mình vậy là yên ổn.

Cho đến ngày em sinh con — và cất tiếng nói đầu tiên.
Em đau, siết chặt tay tôi. Không thể nói, chỉ ra hiệu bằng đôi mắt. Tôi ở bên em suốt từ lúc chuyển dạ đến khi đứa bé ra đời — một bé trai kháu khỉnh.

Tôi rưng rưng hôn lên trán em thì em đột ngột lên tiếng, bằng giọng khàn khàn, đứt quãng:

“Anh… có lỗi với anh và con… em xin lỗi anh….”

Tôi sững sờ. Em… biết nói?

Mẹ tôi, y tá, bác sĩ đều quay lại. Mọi người tưởng em lẫn vì đau. Tôi nắm tay em, hỏi:

“Em nói gì cơ?”

Lành khóc. Và câu nói tiếp theo khiến tôi chết lặng:

“Con là con anh. Nhưng không phải em sinh ra nó để giữ anh lại… Em từng định bỏ nó… vì nghĩ mình không xứng…”

Tôi chết sững. Cơn xúc động dâng lên như sóng. Tôi thì thầm:

“Tại sao… em phải nghĩ vậy?”

Lành nức nở. Những lời nghẹn ngào bật ra lần đầu sau nhiều năm em giữ kín:

“Em giả câm không phải vì không nói được… mà vì sợ. Sau biến cố tuổi nhỏ, em không tin mình còn quyền được sống như người bình thường. Khi anh đưa em về, em thấy mình như kẻ ăn nhờ ở đậu. Em tưởng… nếu sinh con, sẽ bị đuổi đi. Em… không nghĩ mình xứng đáng làm mẹ…”

Tôi ôm chặt lấy em.
Lành chưa từng làm điều gì sai. Em chỉ là một cô gái mang quá khứ đau thương, luôn sống với nỗi sợ bị ruồng bỏ. Còn tôi, suốt thời gian qua, chỉ thấy một người vợ thầm lặng, chịu đựng — mà không hề hay biết trong lòng em có bao nhiêu dằn vặt.

Tôi bế đứa trẻ lên, hôn lên trán nó:

“Con là món quà của ba mẹ. Là lẽ sống, không phải gánh nặng. Em cũng vậy.”

Sau này, em dần nói lại được.
Chậm rãi, dè dặt, nhưng em đã bắt đầu dám cất tiếng. Em học cách tha thứ cho chính mình, còn tôi học cách lắng nghe — không chỉ bằng tai, mà bằng cả trái tim.

Vì có những điều, chỉ khi đủ yêu thương, người ta mới dám nói ra.

Từ một người phụ nữ lặng lẽ, ít khi mỉm cười, em bắt đầu cười nhiều hơn, ánh mắt không còn lẩn tránh như trước. Có lẽ vì giờ đây em đã thật sự tin: mình xứng đáng được sống hạnh phúc, được yêu thương và gọi tên bằng đúng thân phận — một người vợ, một người mẹ, một thành viên của gia đình.

Đứa bé ra đời như ánh nắng đầu tiên sau những ngày mưa lạnh. Em chăm con bằng tất cả dịu dàng bản năng, không cần ai dạy, không một lời than. Mẹ tôi giờ không còn định kiến, mà quý em như con ruột. Bà thường bảo:

“Cái Lành nó khéo, lại thương con hết mực. Nhà này thật có phúc mới có được mẹ con nó…”

Mỗi lần nhìn thấy cảnh mẹ tôi ngồi đan áo len cho cháu, hay đưa Lành gói bánh, chép công thức nấu ăn vào sổ, tôi lại thấy tim mình ấm lên lạ lùng. Gia đình tôi — vốn khô khốc, bảo thủ, nay đã biết mềm lòng vì một người phụ nữ câm tưởng như không tiếng nói.

Còn tôi… mỗi lần ôm con vào lòng, nghe tiếng cười khanh khách, tôi chỉ biết thầm cảm ơn em — người vợ từng bị tổn thương, nhưng đã đủ mạnh mẽ để vượt qua tất cả, để sinh cho tôi một thiên thần nhỏ.

Có lần tôi nói:

“Nếu có một điều anh cảm thấy biết ơn nhất trên đời, thì đó là ngày đã đưa em về.”

Em không đáp, chỉ mỉm cười — nụ cười rạng rỡ, ấm áp như nắng mùa xuân.

Cuộc đời này vốn nhiều giông bão, nhưng nếu ta đủ yêu thương và kiên nhẫn, thì cuối cùng cũng sẽ tìm được một mái nhà bình yên. Và tôi biết: với tôi, Lành chính là điều dịu dàng nhất mà số phận từng gửi tặng.

Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ

Link bài gốc

https://sohuutritue.net.vn/thuong-co-gai-cam-mo-coi-nen-toi-quyet-dua-ve-lam-vo-nao-ngo-vua-sinh-dua-con-dau-long-em-thot-ngay-len-mot-cau-d312429.html

Prev Article
Next Article

Related Articles

Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại ch:;ung cư cao cấp, bảo vệ kh.ông cho vào và cái kết

Ông cụ chạy chiếc xe máy cũ tới thăm con trai tại ch:;ung cư cao cấp, bảo vệ kh.ông cho vào và cái kết

Ƈᴜộƈ ᵭσ̛̀i trái khoáy của nam diễn viên “x:ấ:u nhất” Ѵiệᴛ Ɲaм: “Vua vai phụ” làng hài, là con của NSND Trần Nhượng, có vợ từng thi hoa ɦậυ vẫn đi ng:oại t:ình

Ƈᴜộƈ ᵭσ̛̀i trái khoáy của nam diễn viên “x:ấ:u nhất” Ѵiệᴛ Ɲaм: “Vua vai phụ” làng hài, là con của NSND Trần Nhượng, có vợ từng thi hoa ɦậυ vẫn đi ng:oại t:ình

NEWS

  • Hà Trúc Linh đăng quang Hoa hậu Việt Nam 2024!
    Hà Trúc Linh đăng quang Hoa hậu …
  • Giá vàng hôm nay (28-6): Đồng loạt lao dốc
    Giá vàng hôm nay (28-6): Đồng loạt …
  • Công an TPHCM thông tin về sát hạch GPLX và những điểm mới cần lưu ý
    Công an TPHCM thông tin về sát …
  • 7 năm Đi XKLĐ tháng nào cũng gửi tiền đầy đủ cho bố mẹ. Một hôm bố mẹ gọi điện khoe đã mua được mảnh đất đẹp gần trung tâm xã, giá cả hợp lý. Tôi vui mừng vì ước mơ của mình đang dần thành hiện thực. Những năm tiếp theo, anh tiếp tục gửi tiền về để xây nhà. Sau 7 năm tôi quyết định về nước thì mọi chuyện cũng phát sinh từ đây, bố mẹ không chịu sang tên ngồi nhà, đến khi tôi mời luật sự mới biết sự thật
    7 năm Đi XKLĐ tháng nào cũng …
  • TP Hồ Chí Minh: Một học sinh lớp 10 mất liên lạc sau khi lên xe taxi công nghệ
    TP Hồ Chí Minh: Một học sinh …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]