M.ất bố mẹ từ nhỏ nên anh l.úc nào cũng khao khát có được t.ình yêu thương từ bố mẹ, được s.ống bên bố mẹ để chăm lo, phụng dưỡng bố mẹ dù cho công việc lái xe taxi của anh cũng kh.ông cho thu nhập khá khẩm gì.
Anh năm nay cũng đã gần 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có ý định lập gia đình. Kh.ông phải anh kh.ông muốn mà bởi chẳng có người con g.ái nào để ý đến anh hết.
Anh chỉ sợ, lấy anh về rồi, anh kh.ông lo được cho người ta, anh sẽ l.àm cho người ta khổ sở mà thôi. Nói là nói như thế nhưng chưa khi nào anh thôi mong ước có được một gia đình thực sự cho riêng mình, có bố mẹ, có người vợ mà anh thương và những đứa con đáng yêu.
Ở một góc trời khác lại có một bà cụ đang r.ơi nước mắt vì những đứa con mà bà dứt r.uột s.inh ra. Chồng m.ất, một mình bà nuôi nấng 5 đứa con kh.ôn lớn trưởng thành. Ấy thế mà khi đủ lông đủ cánh rồi, chúng lại kh.ông hề muốn ở bên cạnh bà nữa, thậm chí là chúng chối bỏ trách nhiệm với bà.
Chúng nói bà già rồi, s.ống chỉ có ăn bám l.àm khổ chúng thôi. Bà nghe mà cay đắng quá. Nếu kh.ông có bà bao nhiêu năm lăn l.ộn vất vả thì liệu chúng nó có được cuộc s.ống t.ốt như ngày hô.m nay cơ chứ. Vậy mà…
Thương bà cụ đi giữa nắng, tài xế cho bà đi nhờ nào ngờ 10′ sau
Kh.ông thể chịu đựng nổi sự đối xử bạc bẽo của con cái với mình, bà ô.m quần áo rời khỏi mái nhà bao nhiêu năm qua đã che mưa che nắng. Cứ đi một bước, nước mắt bà lại r.ơi một giọt vì quá cay đắng, x.ót xa. Bà ngẫm mà thấy đau, đúng là cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể, con nuôi cha mẹ kể tháng tính ngày.
Nhưng đúng là cuộc đời, chẳng ai biết trước được chữ ngờ, cuộc đời có luôn có duyên phận và nó đã run rủi đẩy bà và anh gặp nhau. Chỉ là gặp nhau trong hoàn cảnh quá trớ trêu.
Anh đi lượt khách đường dài xong, đang trên đường trở về nhà, nhìn xung quanh xem có người khách nào nữa kh.ông. Trời hô.m nay nắng nóng khủ.ng kh.iếp, còn oi nồng vô cùng nữa. Anh cảm giác, rời khỏi chiếc xe có điều hòa này, người anh sẽ tan chảy ra ngay lập tức. Vậy mà…
Thương bà cụ đi giữa trời nắng, tài xế cho đi nhờ nào ngờ 10p sau thì chuyện k,,i,nh kh,,ủ,ng xảy ra
Mắt anh kinh ngạc khi trên đường đầy nắng cháy kia, lại có một bà cụ lang thang, đến một chiếc nón đội trên đầu cũng kh.ông có. Nhìn dáng vẻ của bà cụ như muốn gục ngã ấy. Mà đúng là trong tâm trí bà l.úc đó, bà đang muốn gục ngã thật. Đôi chân run rẩy của bà đã chẳng thể bước thêm được nữa. Anh nhanh chóng đ.ánh xe lại gần:
– Bác ơi, bác lên xe đi, con đưa bác đến nơi bác cần. Dưới đường nóng nắng lắm, bác ốm m.ất đấy!! – Anh mở cửa xe, lễ phép
– Nhưng tôi kh.ông có t.iền đâu?? – Bà thều thào
– Con kh.ông lấy t.iền của bác đâu, bác cứ lên đi ạ!!
Rồi anh nhanh nhẹn xuống mở cửa cho bà cụ. Bà nhìn anh, bằng ánh mắt cảm động rồi bước nhanh lên xe.
– Cụ đi đâu vậy?? Mà con cái cụ đâu lại để cụ đi một mình thế này ạ??
Câu hỏi của anh khiến bà kh.ông biết trả lời thế nào vì cổ họng đắng nghẹn lại. Nước mắt bà tự nhiên r.ơi xuống:
– Con cái tôi bận…
Anh biết mình đã c.hạm đến nỗi buồn nào đó của cụ nên kh.ông tiếp tục nữa. Vừa đi được chừng 10 phút thì…
Anh thấy bà cụ lả dần đi. Anh hốt hoảng lay gọi bà cụ, thấy cụ mê man, anh sợ hãi đưa cụ vào quán nước ven đường rồi nhanh chóng lao đi tìm hiệu thuốc. Bà cụ tỉnh lại, anh mới thở phào nhẹ nhõm:
– Cụ cho con s.ố điện thoại của các con cụ, con gọi họ đến đón cụ về.
Bà nhìn anh, r.ơi nước mắt:
– Các con tôi coi tôi là gánh nặng, kh.ông muốn nuôi tôi đâu, đừng gọi chúng l.àm gì??
– Nhưng đó là con của cụ cơ mà. Cụ s.inh ra họ cơ mà??
– Vậy mà khi về già, chúng lại kh.ông hề muốn thấy m.ặt tôi nữa. Cậu cứ để tôi ở đây rồi về đi, tôi tự lo cho mình được mà.
Anh nhìn bà cụ rơm rớm nước mắt. Lòng nghẹn đắng lại.
– Cụ kh.ông còn nơi nào để đi nữa sao??
Nhìn bà cụ l.ắc đầu, anh bất giác:
– Vậy cụ về s.ống với con đi. Con chỉ có một mình, con sẽ chăm sóc cho cụ. Con m.ất bố mẹ từ nhỉ, chỉ mong có được một mái ấm gia đình có bố có mẹ mà thôi. Con kh.ông tư lợi gì từ cụ đâu.
Bà cụ lượm rác nuôi nấng đứa trẻ mình nhặt được kh.ôn lớn, ngày cô b.é vào đại học, một chiếc xe cảnh sát bất ngờ dừng ngay trước cửa
Bà nhìn anh, r.ơi nước mắt. Ai cũng động viên cả hai nên về chung s.ống dưới một mái nhà như mẹ con. Bà gật đầu đồng ý. Anh vui mừng, xin phép bà được cất tiếng gọi mẹ.
Và càng khó tin hơn nữa khi cô điều dưỡng trong viện lại đem lòng yêu mến anh ngay từ giây phút này vì cảm động trước tấm lòng của anh. Vậy là anh đã có một gia đình như ước nguyện. Bà cũng có người để chăm sóc. Cuộc s.ống này, chẳng phải quá kì diệu rồi hay sao??