News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
Home
Tâm sự
Tám năm làm vợ chồng, cuối cùng tôi cũng chọn buông tay. Đúng ngày kỷ niệm cưới lần thứ tám, anh ta tặng tôi 999 đóa hồng đỏ thắm. Ngay khi vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi bình tĩnh nhấc máy gọi điện, yêu cầu ly hôn.

Tám năm làm vợ chồng, cuối cùng tôi cũng chọn buông tay. Đúng ngày kỷ niệm cưới lần thứ tám, anh ta tặng tôi 999 đóa hồng đỏ thắm. Ngay khi vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật, tôi bình tĩnh nhấc máy gọi điện, yêu cầu ly hôn.

Bạch Hổ 23 Tháng 5, 2025

Hà Nội, một buổi sáng đầu đông, trời se lạnh, mưa phùn giăng giăng như màn sương mỏng phủ lên những mái ngói cổ kính của khu phố cổ.

Trên tầng cao nhất của Bệnh viện Quốc tế Hoàng Gia, tiếng máy đo nhịp tim vẫn đều đặn vang lên, nhắc nhở rằng trái tim cô vẫn đang đập – dù có lẽ, nó đã không còn cảm giác.

Tôi – Linh, ba mươi ba tuổi, vừa trải qua ca phẫu thuật cắt bỏ tử cung sau khi mang thai ngoài tử cung lần hai. Không có đứa trẻ nào ở lại. Không còn hy vọng lần nữa. Và người chồng của tôi, Trình Dật – doanh nhân trẻ thành đạt, tổng giám đốc Trình Gia Group – không có mặt.

Chỉ có một lẵng hoa đỏ rực đặt trong phòng bệnh, 999 đóa hồng đỏ thắm, kèm một tấm thiệp: “Mừng kỷ niệm 8 năm ngày cưới. Em mãi là người phụ nữ anh yêu nhất.”

Tôi nhìn bó hoa, không cảm xúc. Có lẽ là do thuốc tê chưa hết, hoặc có lẽ là do tim tôi thực sự đã chết.

Tôi nhấc máy gọi cho luật sư:
– Em muốn ly hôn. Soạn sẵn hồ sơ.

Tôi vừa dứt câu thì đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ, run rẩy và lạ lẫm:
– A… alo… Chị Linh ạ? Em… em là Thảo… em… em là thư ký của anh Trình… Là em tự ý nghe máy… Xin chị đừng trách tổng giám đốc Trình… Anh ấy không biết gì cả…

Tôi cười nhạt. Thư ký? Cô bồ nhí nào lại nhận là thư ký? Tôi không ngu. Không còn ngây thơ nữa.

– Nói với anh ta, tôi ký đơn ngay khi khỏe. Còn phần chia tài sản, cứ để luật sư lo.

Cô gái kia sụt sùi, nhưng tôi không nghe nữa. Tôi cúp máy, quay mặt vào tường.

Tám năm làm vợ chồng. Bắt đầu bằng một tình yêu tưởng như cổ tích – anh ta là bạn học cũ, từng đứng dưới mưa chờ tôi tan ca, từng quỳ giữa phố đi bộ Nguyễn Huệ cầu hôn bằng nhẫn kim cương thật to và ánh mắt dịu dàng không thể từ chối.

Ba năm đầu, tôi sống trong giấc mộng. Đi du lịch châu Âu mỗi hè, tặng túi Hermès vào mỗi dịp lễ, và đêm nào cũng là lời chúc ngủ ngon dịu dàng.

Nhưng ba năm tiếp theo, anh ta bận rộn hơn. Những cuộc họp khuya, những chuyến công tác không báo trước, và tôi bắt đầu cảm thấy lạnh lẽo. Không phải vì mùa đông, mà vì lòng người.

Tôi từng thấy một chiếc khuyên tai lạ trên ghế phụ xe anh ta, từng nghe được một cuộc gọi mà anh vội tắt, từng nhận được tin nhắn rác từ số lạ “Chị là vợ anh Trình à? Anh ấy đang ngủ với tôi đấy.”

Nhưng tôi vẫn im lặng. Vì tôi yêu. Vì tôi đang chữa hiếm muộn. Vì tôi nghĩ, một đứa trẻ sẽ kéo anh trở lại.

Rồi tôi mang thai. Nhưng là thai ngoài tử cung. Tôi mất đứa bé. Anh ở nước ngoài. Không một tin nhắn.

Lần thứ hai tôi mang thai, tôi giữ kín. Hy vọng mong manh cháy rực trong lòng. Nhưng rồi… lại là thai ngoài tử cung. Lần này, bác sĩ phải cắt bỏ tử cung để giữ mạng tôi. Tôi không còn khả năng làm mẹ.

Và anh… vẫn không có mặt. Nhưng lại gửi đến 999 đóa hồng.

Một giọt nước mắt lăn dài trên má tôi. Không phải vì đau, mà vì tủi thân.

Tôi đã trao cả thanh xuân cho một người đàn ông không xứng đáng. Và giờ, tôi chỉ còn hai bàn tay trắng, một thân thể đầy sẹo, và một trái tim bị nghiền nát.

Buổi chiều hôm đó, tôi yêu cầu bác sĩ cho xuất viện sớm.

Khi bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi thấy anh – Trình Dật – đứng cạnh một chiếc xe sang màu đen bóng loáng, mặc vest xanh navy, tóc chải gọn, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày nào.


Anh chạy đến, đỡ lấy tay tôi:

– Em gầy đi nhiều quá… Anh xin lỗi, anh bận họp đột xuất ở Đà Nẵng…

Tôi rút tay ra.
– Anh không cần đóng kịch nữa. Tôi gọi luật sư rồi.

Anh sững người.
– Em nói cái gì vậy?

– Ly hôn. Tôi mệt rồi. Mà… anh nói cô thư ký ấy không tự ý nghe máy chứ gì? Cô ta khóc vì thương anh đấy.

Anh im lặng. Rồi nhún vai.

– Tùy em.

Hai chữ đó, nhẹ tênh, như cơn gió lạnh đầu mùa. Nhưng nó như lưỡi dao xé toạc ký ức tám năm.

Tôi gật đầu.
– Ừ. Tùy tôi.

Tôi bước đi, không ngoảnh lại. Mỗi bước chân là một lớp vỏ yếu đuối rơi rụng. Tôi không còn là người vợ mù quáng nữa.

Tôi là một người phụ nữ đã mất tất cả – nhưng cũng là người không còn gì để mất. Và điều đó khiến tôi mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Ba tháng sau ly hôn.

Hà Nội bước vào mùa xuân, nhưng tôi không còn là người phụ nữ năm xưa đợi hoa nở để mong anh quay về.

Ly hôn với Trình Dật, tôi chỉ nhận một căn hộ nhỏ ở quận Tây Hồ và số cổ phần không đáng kể ở Trình Gia Group – thứ mà luật sư tôi phải đấu tranh gay gắt mới lấy được.

Tôi không giữ xe, không giữ tiền, không giữ danh nghĩa “phu nhân tổng giám đốc”. Tôi chỉ giữ lại danh dự.

Tôi từng là một giảng viên kinh tế, từng từ bỏ sự nghiệp để lo cho anh ta. Sau ly hôn, tôi trở lại giảng dạy ở Đại học Kinh tế Quốc dân và mở một kênh YouTube chia sẻ kiến thức tài chính cá nhân cho phụ nữ – điều tôi từng nghĩ là nhảm nhí.

Nhưng rồi… chính cái điều “nhảm nhí” ấy đưa tôi vào thế giới khác.

Ba tuần sau khi kênh lên sóng, video “5 bài học về tiền từ cuộc hôn nhân đổ vỡ” của tôi viral trên mạng xã hội. Hàng chục nghìn lượt chia sẻ. Phụ nữ từ khắp nơi gửi tin nhắn cảm ơn, kể câu chuyện của họ, đồng cảm, khóc cùng tôi. Và tôi hiểu – mình không cô đơn.

Tôi được mời làm speaker trong các buổi tọa đàm doanh nghiệp, được đề nghị viết sách, được tài trợ mở workshop dạy phụ nữ độc lập tài chính sau ly hôn.

Càng làm, tôi càng mạnh.

Và định mệnh mỉm cười đúng lúc: trong một sự kiện khởi nghiệp nữ tại TP. Hồ Chí Minh, tôi gặp Lâm Hạo Khang – CEO của tập đoàn đầu tư LionGate, một người đàn ông điềm tĩnh, thông minh, và không hề quan tâm tôi là “vợ cũ của Trình Dật”.

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt tôn trọng. Không thương hại. Không lợi dụng.

– Em có ý tưởng, có bản lĩnh, có cộng đồng. Nhưng thiếu vốn. Chúng tôi có thể đầu tư, nếu em chịu sáng lập công ty chuyên về tư vấn tài chính cho phụ nữ hậu ly hôn. Gọi là gì nhỉ… Phượng Hoàng chẳng hạn.

Tôi cười. Và “Phượng Hoàng” ra đời.

Một năm sau, công ty “Phượng Hoàng” của tôi trở thành hiện tượng trong giới startup nữ. Chúng tôi không chỉ dạy phụ nữ quản lý tài chính, mà còn giúp họ đầu tư, khởi nghiệp nhỏ, và quan trọng nhất – hồi sinh cuộc đời sau những vết thương hôn nhân.

Chúng tôi mở rộng chi nhánh khắp Hà Nội, Đà Nẵng, Sài Gòn. Tôi lên bìa tạp chí kinh doanh với dòng tiêu đề:

“Người phụ nữ tái sinh từ tro tàn của cuộc hôn nhân tỷ phú.”

Đó là lúc định mệnh sắp xếp cho tôi và Trình Dật gặp lại – trong một thương vụ sát nhập.

Trình Gia Group đang gặp khủng hoảng. Dự án bất động sản hạng sang của anh ta ở Đà Nẵng vỡ tiến độ, thiếu vốn lưu động, cổ đông gây sức ép.

Còn tôi – CEO của Phượng Hoàng – lại là khách mời danh dự trong buổi đấu giá cổ phần chiến lược của một công ty tài chính mà Trình Gia đang cố mua lại để cứu thanh khoản.

Tôi bước vào phòng họp với bộ vest trắng, ánh mắt thẳng thắn, giọng nói không run rẩy. Ngồi đối diện tôi là Trình Dật – người từng bỏ mặc tôi trong bệnh viện, từng nói “Tùy em” như một cách vứt bỏ.

Anh ta thoáng ngỡ ngàng, rồi khẽ nhếch môi:

– Không ngờ… Em ngồi đây.

Tôi cười nhẹ.
– Tôi đã bước ra khỏi cuộc đời anh. Nhưng tiếc là… lần này, tôi lại bước vào cuộc chơi của anh.

Cuộc đấu giá bắt đầu. Mỗi vòng đều là căng thẳng. Trình Dật ra giá cao, nhưng tôi – với nguồn vốn từ LionGate và mạng lưới đầu tư nữ giới – không hề nao núng.

Cuối cùng, tôi thắng.

Công ty tài chính kia về tay tôi – đồng nghĩa với việc Trình Gia Group không còn cơ hội cứu dòng vốn.

Anh ta nhìn tôi – lần đầu tiên, không còn là vẻ nho nhã giả tạo, mà là cái nhìn cay đắng, không thể tin được.

– Em… thật sự muốn lật đổ tôi?

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

– Không. Tôi chỉ giành lại những gì tôi xứng đáng. Tôi không trả thù. Tôi chỉ không muốn cúi đầu nữa.

– Em đã thay đổi. Không còn là cô vợ ngoan hiền nữa.

– Cảm ơn vì anh đã giúp tôi tỉnh mộng.

Tôi rời phòng họp, nắng chiều rọi lên tóc. Mùi hương hồng cũ không còn. Giờ tôi mang mùi của gỗ trầm và quyết đoán.

Đêm đó, tôi đứng trên tầng cao của văn phòng, nhìn xuống dòng xe qua lại.

Tôi từng là người vợ đợi chồng về mỗi đêm. Giờ tôi là người phụ nữ tự mình bước lên đỉnh.

Tôi không còn tử cung. Nhưng tôi đã sinh ra một bản thể mới của chính mình.

Không phải ai rời khỏi hôn nhân cũng sụp đổ. Có những người phụ nữ – sau khi bị đẩy xuống tận đáy – lại biết cách hóa thành Phượng Hoàng.

Giày dép thời trang

Và tôi – chính là một trong số đó.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Biết b:;ồ nhí có bầu, vợ bình thản đồng ý ký đơn l:;y h:;ôn. Trước khi đi, cô ấy còn để lại 1 tập hồ sơ, mở ra tôi liền ng:;ất lịm

Biết b:;ồ nhí có bầu, vợ bình thản đồng ý ký đơn l:;y h:;ôn. Trước khi đi, cô ấy còn để lại 1 tập hồ sơ, mở ra tôi liền ng:;ất lịm

Người vợ s.inh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi… và 20 năm sau, điều kh.ông tưởng xảy ra..

Người vợ s.inh con trai da đen, bị chồng b/ỏ r/ơi… và 20 năm sau, điều kh.ông tưởng xảy ra..

Leave a Reply Cancel Reply

NEWS

  • Bị chồng phản bội, vợ giả vờ ng:u ng:ơ đồng ý “ly thân để anh suy nghĩ lại”, 3 tháng sau mới phản đ:òn
    Bị chồng phản bội, vợ giả vờ …
  • Hai người tửvong bên ô tô bị đốt cháy: Hé lộ kết quả điều tra ban đầu
    Hai người tửvong bên ô tô bị …
  • Giá vàng tuột dốc
    Giá vàng tuột dốc
  • Tôi gục ngã khi nghe các con nói: ‘Mẹ bệnh thì cứ chia ngày nuôi như chia ca làm việc!’, sáng hôm sau tôi liền đưa ra quyết định…
    Tôi gục ngã khi nghe các con …
  • Phát hiện điểm bất thường, tài xế xe ôm chở thẳng đối tượng s:át h:ại 2 người đến trụ sở công an
    Phát hiện điểm bất thường, tài xế …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]