Xung quanh những buổi họp lớp có rất nhiều câu chuyện khiến người ta phải suy ngẫm.
Ngày 11/5/2024, Tạp chí điện tử Phụ nữ mới đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Sau buổi họp lớp, 30 người rời khỏi nhóm chat, 15 người âm thầm xóa liên lạc và kh.ông bao giờ gặp lại”. Nội dung cụ thể như sau:
* Dưới đây là tâm sự của Kiến Hoa, một người đàn ông hiện đang s.inh s.ống và l.àm việc tại Chiết Giang, Trung Quốc.
Nhắc đến họp lớp, tôi thực ra cũng thích gặp lại các bạn cũ, dù chúng tôi đã t.ốt n.ghiệp 6 – 7 năm trời. 6 – 7 năm đó, chúng tôi mỗi người một phương, vất vả bôn ba vì cuộc s.ống riêng. Cách đây một thời gian, một người bạn cùng gọi điện cho tôi, nói muốn t.ổ ch.ức một buổi họp lớp, tôi hăng hái xung phong th.am gia ngay. Tại buổi họp lớp, chúng tôi đã trò chuyện rất vui vẻ, mọi người đều là bạn cũ, kỉ niệm vẫn luôn còn đó. Chúng tôi còn thống nhất với nhau rằng năm nào cũng phải t.ổ ch.ức một buổi gặp m.ặt như thế, kh.ông vì lý do gì khác ngoài việc duy trì t.ình bạn.
Ấy thế mà dạo trước, tôi nói chuyện với Tôn Kiệt – một đồng n.ghiệp ở chỗ l.àm, anh ấy lại kể cho tôi t.ình huống trái ngược hẳn. Anh ấy nói anh ấy rất ghen tị với tôi bởi lớp anh ấy họp lớp hoàn toàn kh.ông được như thế. Thậm chí sau buổi họp lớp, 30 người đã rời khỏi nhóm lớp, 15 người xóa bỏ mọi liên lạc và kh.ông bao giờ gặp lại. Nghe anh ấy nói vậy, tôi vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng cảm thấy tò mò rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà họ lại có p.hản ứng tiêu c.ực đến thế.
Tôn Kiệt kể anh ấy đi họp lớp vào hồi đầu năm rồi. Trước khi đến, anh ấy vô cùng mong chờ vào buổi tụ họp này bởi sẽ có cơ hội gặp lại những người bạn cũ đã nhiều năm kh.ông gặp, gặp lại hoa khôi lớp mình từng crush năm nào, gặp lại cậu học s.inh giỏi nhất lớp, gặp lại cô bạn cùng bàn từng giúp mình chép bài tập. Tất cả đều đầy ắp kỷ niệm.
Ảnh minh họa
Thế nhưng sau khi mở cửa phòng liên hoan và gặp lại bạn cũ, cảm giác này lập tức biế;n m;ất. Dù mới t.ốt n.ghiệp được 5 năm nhưng Tôn Kiệt cảm giác khoảng cách giữa tất cả vô cùng lớn. Một s.ố thành viên trong lớp giờ l.àm ăn phát đạt, mở công ty, thành ông chủ. Họ đến bằng xe sang, các bạn nữ vây quanh xe họ check in trong khi các bạn nam liên tục nâng cốc chúc mừng họ trong bữa ăn.
Những “đại gia” mới nổi này cũng kh.ông khách sáo, họ thoải mái chia sẻ về kinh nghiệm l.àm giàu của mình suốt buổi gặp m.ặt. Họ nói hay như hát, như thể ngày mai thôi họ lập tức có thể ra sách dạy kiếm t.iền. Câu chuyện của mỗi người mỗi khác, nhưng tựu chung đều là motif ban đầu khó khăn nhưng sau đó nhờ kiên trì và biết nắm bắt cơ hội nên họ đã đạt được những thành tựu như hiện tại.
Tôn Kiệt nghe xong chỉ biết cười gượng, anh ấy kh.ông đứng dậy mời rượu cũng chẳng đi l.àm quen ai. Anh cùng một vài người bạn khác im lặng ngồi tại chỗ, uống nước ngọt, ăn cơm và trầm tư.
Ảnh minh họa
Sau bữa tiệc, một s.ố bạn cùng lớp đã hỏi th.ông tin liên lạc của mấy vị l.àm sếp trong nhóm. L.úc này, 30 thành viên đã lục tục rời nhóm, 15 người xóa s.ố liên lạc và kh.ông bao giờ gặp lại.
Những cuộc họp lớp hiện tại đôi khi sẽ là như thế. Suy cho cùng, bước chân vào xã hội, ai rồi cũng bị nhiễm sắc m.àu của hiện thực. Có người thích m.àu này, có người lại thích m.àu kia. Thành thử ra buổi họp lớp cũng bị chia năm xẻ bảy. Đây chính là hiện thực cuộc s.ống. Nghĩ về những người bạn cũ cùng lớp mình ngày xưa, tôi thấy ít nhất mình vẫn còn may mắn chán.
Trước đó, Tap chí điện tử Người đưa tin đã đăng tải bài viết với tiêu đề: “Về quê họp lớp, sau khi đi vệ s.inh quay lại kh.ông thấy ai, chỉ còn tờ hóa đơn 35 tr.iệu đồng: Tôi rút điện thoại nghe đầu dây bên kia rồi bật k.hóc!”. Nội dung cụ thể như sau:
Bài tâm sự của anh Lâm Vũ được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc) đã thu hút nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng.
***
Năm nay, lớp tôi t.ổ ch.ức kỷ niệm 20 năm t.ốt n.ghiệp lớp cấp 3. L.úc đầu, tôi cũng có chút nghi ngờ, rốt cuộc sau ngần ấy năm, mỗi người một lối s.ống, l.àm sao có ai trong chúng tôi còn giữ được sự thân thiết như thuở ấy và chắc gì đi họp lớp đã thực sự vui vẻ.
Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn đăng ký th.am gia đầy đủ. Hô.m ấy tôi mặc một bộ đồ tươm tất rồi bắt xe về quê. Tôi đã sẵn sàng trò chuyện với những người bạn học cũ để cùng nhau hồi tưởng về quá khứ, khi chúng tôi cùng nhau ngồi trên ghế nhà trường.
Đến địa điểm hẹn, tôi lên thẳng phòng ăn đã đặt sẵn từ trước. Vừa bước vào, nhìn thấy những gương m.ặt quen thuộc giờ đây đã già nua hơn trước, cảm x.úc của tôi lập tức dâng trào lên vô cùng x.úc động.
Những người bạn học cấp 3 ăn uống vui vẻ
Mọi người đang nói chuyện và cười đùa khi gặp nhau, b.ầu kh.ông khí khá hài hòa. Thấy tôi, mọi người liền niềm nở đón chào, nhanh chóng xếp chỗ để tôi chung vui.
L.úc này khoảng 3h chiều, chúng tôi bắt đầu uống rượu và trò chuyện hào hứng, nhớ lại những giai thoại thời trẻ. Thời gian l.úc này dường như đã quay ngược lại 20 năm.
Ai cũng nhắc về thời thanh xuân ấy, những ly rượu vô t.ình được chuyền đi chuyền lại, rót đi rót lại. Cứ như vậy, chúng tôi uống đến khoảng 9 giờ t.ối.
L.úc này mọi người đều có chút say, m.ặt đỏ bừng. Tôi cũng thấy cơ thể kh.ông còn tỉnh táo nên lấy cớ ra ngoài hóng gió rồi vào nhà vệ s.inh để rửa m.ặt. 10 phút sau tôi quay trở lại thì hoảng hốt khi thấy phòng ăn đã trống rỗng kh.ông một bóng người. Đoán xem tôi đã tứ;c giậ;n đến mức nào!
Tôi lấy điện thoại ra định liên lạc với họ nhưng lại phát hiện mình kh.ông lưu s.ố của mọi người, chỉ duy nhất có s.ố của lớp trưởng thì đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng “thuê bao quý khách đang gọi hiện kh.ông liên lạc được…”. Than ôi, chẳng trách chúng ta đã nhiều năm kh.ông liên lạc với nhau. Tôi cá là lũ bạn “t.ốt” của tôi đã dàn xếp tất cả nhằm l.ừa tôi vào tròng.
Tôi càng tứ;c giậ;n hơn khi tâm trí tôi cứ hiện lên những nụ cười g;ớm ghi;ếc và những lời ch;ế nh;ạo của họ đối với tôi khi xưa. Đúng, tôi từng là một cậu b.é nghèo, thường xuyên bị bọn chúng b;ắt nạ;t, ch;ế gi;ễu.
Bây giờ xem ra tuy rằng tôi s.ống rất t.ốt, nhưng đối với đám giàu có c;ặn b;ã này, thân phận và địa vị của tôi cũng kh.ông đủ khiến họ tôn trọng.
Càng nghĩ tôi càng tứ;c gi;ận, cuối cùng tôi uống hết chai rượu còn lại trên bàn, nhưng càng uống lại càng thấy tỉnh táo để buồn cho chính mình. Sau đó tôi vịn vào bàn đứng dậy, gọi người phục vụ đến để hỏi về chi phí thì biết thêm được một tin sé;t đá;nh. Hoá ra, bọn chúng đều ra về mà chưa hề thanh toán một đồng nào.
Anh Vũ ch.oáng váng vì bữa tiệc bất ngờ vắng lặng kh.ông còn một bóng người
Cô g.ái bồi bàn đưa cho tôi tờ hoá đơn ghi tổng s.ố t.iền cho đồ uống và bữa ăn hô.m nay lên tới hơn 10.000 nhân dân tệ (hơn 35 tr.iệu đồng), tôi ch.oáng váng như bị một cây gậy đá;nh vào đầu.
Tôi liền bảo nữ nhân viên tạm thời đi ra ngoài, một lát sau sẽ tự xuống quầy trả t.iền. Tôi ngồi như người m.ất h;ồn trên ghế, nhìn chằm chằm vào tờ hoá đơn rồi nước mắt cứ vậy mà chảy dài. Tôi có đủ t.iền trong tài khoản để có thể trả được s.ố t.iền này, nhưng kh.ông thể kh.ông nói rằng nó quá lớn. Nhưng điều khiến tôi ấm ức nhất đó chính là những người mang danh là “bạn bè”, họ thật vô t.ình và đ;ộc á;c, họ đã cố t.ình khiến tôi say rượu để l.ừa gạt tôi.
Họ nghĩ rằng tôi vẫn nghèo hèn như xưa, họ mong rằng nhìn thấy cảnh tôi kh.ông thể trả t.iền để tôi thêm nhục nhã. Ch;ế;t tiệt, tôi thực sự đã đ.ánh giá thấp những người bạn “t.ốt” này!
Cuối cùng, tôi đã rút thẻ ra trả hết s.ố t.iền rồi bắt taxi trở lại thành phố ngay trong đêm. Đây sẽ là bài học đối với tôi, từ giờ tôi sẽ kh.ông còn bạn nữa. Tôi sẽ chẳng thể tin tưởng ai ngoài chính mình!
Theo Sở hữu trí tuệ
– https://phunumoi.net.vn/sau-buoi-hop-lop-30-nguoi-roi-khoi-nhom-chat-15-nguoi-am-tham-xoa-lien-lac-va-khong-bao-gio-gap-lai-d311318.html https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/ve-que-hop-lop-sau-khi-i-ve-sinh-quay-lai-khong-thay-ai-chi-con-to-hoa-on-35-trieu-ong-toi-rut-ien-thoai-nghe-au-day-ben-kia-roi-bat-khoc-a419786.html