Ngày anh rể tôi, Hải, biết mình lâm bệnh nặng, bác sĩ đã thông báo cho anh ấy không thể qua khỏi, cả gia đình tôi đều rất đau lòng. Hải là người đàn ông trầm lặng, ít nói, nhưng luôn hết mực yêu thương chị em tôi. Anh ấy đã làm việc cực khổ suốt bao năm để lo cho gia đình nhỏ. Tưởng rằng, những năm tháng sắp tới, anh sẽ được nghỉ ngơi, bù đắp cho sức khỏe yếu của mình. Nhưng, không ngờ bệnh tình đến quá nhanh và đột ngột.
Một ngày, khi tôi đang ngồi cạnh anh ở bệnh viện, Hải đột ngột gọi tôi vào phòng, ánh mắt của anh có gì đó rất khác lạ. Vợ anh, chị Mai, vừa bước ra ngoài, như thể có một sự sắp đặt nào đó. Anh nhấp môi, đôi tay mệt mỏi nắm lấy tay tôi, và rồi anh mới cất tiếng:
– Em… em là người mà anh luôn tin tưởng. Anh biết là em sẽ hiểu.
Lúc đó, tôi đã ngạc nhiên vô cùng. Tôi và Hải dù là anh em rể nhưng luôn có mối quan hệ khá thân thiết. Anh ấy chưa bao giờ đối xử với tôi như một người ngoài.
Hải lấy ra một phong bì dày cộm từ dưới gối, đưa cho tôi, rồi tiếp lời:
– Đây là số tiền mà anh tích cóp suốt bao năm qua. Anh muốn em giữ, giúp đỡ chị Mai và thằng bé sau này. Anh không còn thời gian để lo cho chúng nó nữa. Nhưng có một điều anh muốn nhờ em, em phải hứa, phải bảo vệ chúng nó, bảo vệ cái gia đình này.
Tôi không hiểu tại sao anh lại trông có vẻ như muốn nói thêm điều gì, nhưng lời anh nói tiếp đã làm tôi thực sự sốc:
– Em… em phải bảo vệ chị Mai, nhưng không chỉ là chị ấy. Em phải bảo vệ thằng bé. Nó không phải là con của anh. Nó là con của… một người khác.
Tôi sững sờ. Mọi thứ xung quanh bỗng nhiên trở nên mờ mịt. Thằng bé mà Hải và chị Mai nuôi dưỡng mười mấy năm qua, tôi luôn nghĩ đó là con của anh ấy, sao lại là con của người khác?
Hải nhìn tôi với ánh mắt buồn bã:
– Anh biết em sẽ khó hiểu, nhưng em phải biết. Khi anh và Mai cưới nhau, họ đã có một mối quan hệ trước đó. Nhưng vì một lý do nào đó, anh ấy đã không thể nhận con. Thằng bé là con của anh ấy, không phải của anh, nhưng vì tình yêu và trách nhiệm, anh nhận nó làm con của mình. Anh không muốn em biết, nhưng bây giờ không còn thời gian nữa.
Tôi cảm thấy nghẹn nghẹn trong cổ họng. Hải nói tiếp, trong khi vẻ mặt anh ấy dần phai nhạt:
– Anh đã ký giấy nhận con, để thằng bé có được tên tuổi và sự chăm sóc đầy đủ. Nhưng em phải biết rằng, khi anh không còn nữa, thằng bé sẽ gặp phải những thử thách lớn. Có thể sẽ có những người đến tìm nó. Em phải bảo vệ nó, đừng để ai phát hiện ra bí mật này.
Lúc đó, tôi thật sự không thể thốt nên lời. Hải đã nhận đứa bé không phải là con mình, chỉ vì tình yêu thương vô bờ bến dành cho vợ, nhưng rồi anh lại phải đi đến quyết định đau lòng này, vì không thể giấu mãi sự thật.
Tôi chỉ biết cúi đầu, hứa sẽ làm theo những gì anh nhờ. Đưa cho tôi số tiền lớn và trách nhiệm lớn lao này, Hải dường như đã yên tâm ra đi.
Chị Mai vào phòng, đôi mắt đỏ hoe. Tôi nhìn cô ấy, chẳng nói gì, chỉ cầm lấy phong bì và bước ra ngoài.
Câu chuyện về cái tên, về gia đình này, về những gì mà tôi sắp phải gánh vác… tất cả đều bắt đầu từ khoảnh khắc ấy. Một bí mật đau đớn về tình yêu và trách nhiệm, mà không phải ai cũng có thể hiểu hết được. Nhưng tôi sẽ giữ lời hứa của mình, sẽ bảo vệ thằng bé, và sẽ giữ vững gia đình này, dù đó là điều khó khăn nhất mà tôi từng phải đối mặt.