Ban đầu l.úc Thảo kết h.ôn với chồng, bố mẹ cô kh.ông quá tán thành chuyện h.ôn nhân này. Lý do họ p.hản đối là vì cho rằng chồng Thảo, em trai anh và mẹ chồng nhiều năm s.ống nương tựa vào nhau, khả năng sau này dù kết h.ôn, cũng sẽ coi trọng gia đình xuất thân của mình hơn. Ngoài ra, điều kiện gia đình chồng so với gia đình Thảo c.hênh lệch quá nhiều, nếu lấy anh, chắc chắn cô sẽ chịu khổ. Nhưng l.úc đó Thảo còn trẻ người non dạ, một lòng muốn gả cho đối phương, gần như kh.ông nghe lời khuyên bảo của bố mẹ. Sau kết h.ôn, cô mới nhận ra những gì bố mẹ mình phán đoán là kh.ông sai, gia đình chồng t.ồi tệ hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
L.úc kết h.ôn, nghĩ đến hoàn cảnh nhà chồng nên Thảo gần như kh.ông đòi hỏi gì, quà cưới chỉ là hình thức, cũng kh.ông yêu cầu nhà trai phải mua nhà tân h.ôn. Ngược lại, bố mẹ yêu thương Thảo nên đã mua sẵn nhà cho cô. Chồng và mẹ chồng biết vậy thì vui lắm, cảm thấy cưới được nàng dâu như Thảo giống như được đổi đời.
Thời gian đầu sau kết h.ôn, mẹ chồng đối với Thảo đặc biệt t.ốt, hỏi han ân cần, cái gì cũng hỏi ý kiến của con dâu, điều này l.àm cho trong lòng cô cũng đặc biệt vui vẻ. Thảo nghĩ mặc dù gia cảnh chồng kh.ông t.ốt nhưng chỉ cần mẹ chồng đối xử tử tế với mình thì cuộc h.ôn nhân này đúng là thành công mỹ mãn.
Sau đó Thảo và chồng chuyển đến nhà hồi môn do bố mẹ cô mua. Mà vài ngày sau, mẹ chồng cũng x.ách hành lý đến ở. Theo lời của chồng Thảo thì hãy để mẹ chồng đến sớm để thích nghi với hoàn cảnh, chờ l.úc Thảo mang t.hai, tiện cho việc bà giúp trông cháu và công việc trong nhà. Thảo thấy như vậy cũng t.ốt nên rất hoan nghênh. Cô cũng đưa mẹ chồng 6 tr.iệu chi phí s.inh hoạt mỗi tháng, để bà tự do mua đồ nấu nướng theo ý thích. Nhận t.iền, mẹ chồng rất vui, khen con dâu hiếu thảo, hiền lành.
Nhưng cảnh đẹp kh.ông dài, mới qua một tháng, mẹ chồng liền nói với Thảo rằng mỗi tháng chỉ 6 tr.iệu là kh.ông đủ dùng, muốn cô đưa đêm 4 tr.iệu nữa. Thảo nghe bà nói xong thì ngạc nhiên. Dựa theo giá cả thị trường hiện tại, mỗi tháng 6 tr.iệu chỉ dành riêng cho việc ăn uống của 3 người một nhà là đủ chi tiêu, nếu kh.ông muốn nói là dư dả. Trong lòng rất buồn bực nhưng nghĩ có lẽ mẹ chồng muốn mua đồ gì đó nhưng ngại mở miệng nên Thảo vẫn đưa thêm cho bà 4 tr.iệu. Chỉ là trong lòng Thảo vẫn có khúc mắc kh.ông biết mẹ chồng mua sắm gì mà cần nhiều t.iền đến vậy.
Cho đến một hô.m, Thảo tan l.àm sớm, về nhà đã thấy mẹ chồng chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Hơn nữa, trong nhà còn có vị khách bất ngờ là em trai chồng. Hai người vừa ăn cơm, vừa thảo luận chuyện kết h.ôn của em chồng. Thảo nghe em chồng nói: “Mẹ, nhà g.ái yêu cầu nhà mình phải có quà cưới là 100 tr.iệu cùng nhà tân h.ôn. Mẹ bán nhà mình rồi cũng còn thiếu khoản 100 tr.iệu kia. Giờ phải l.àm sao?” Mẹ chồng trấn an con trai út: “Đừng nóng vội. Chị dâu con mỗi tháng cho mẹ thêm 4 tr.iệu, mẹ tiết kiệm thêm ít t.iền chi tiêu của cả nhà nữa, mỗi tháng cũng để ra được 6 – 7 tr.iệu. Để vài tháng nữa, mẹ “ăn vạ” thêm anh trai con vài chục tr.iệu nữa, nhất định phải cưới được vợ cho con!”
Nghe mẹ chồng nói, lại nhìn bàn thức ăn, Thảo gi.ật mình. Bởi lẽ, trên bàn ăn toàn là đồ đắt t.iền, cá – gà – tô.m… đều có. Mà bữa ăn thường ngày của nhà cô, nhiều nhất mẹ chồng cũng chỉ mua rau dưa với ít thịt. Thảo tức giận đến phát run, thì ra mẹ chồng cầm t.iền cô đưa để trợ cấp cho con trai út của bà, còn giấu vợ chồng cô việc bán nhà. Nghĩ đến đó, Thảo ngay lập tức lao vào, lật bàn ăn, còn đuổi mẹ chồng và em trai chồng khỏi nhà.
Chồng Thảo đi l.àm về, biết chuyện thì trách vợ vô t.ình, nói mẹ đã bán nhà, giờ đuổi đi thì bà thành người vô gia cư. Thảo nói thẳng với chồng: “Anh muốn tôi đón mẹ về nuôi cũng dược. Nhưng t.iền bán nhà ở quê, mẹ phải chia đều cho 2 anh em, mỗi tháng tôi cũng kh.ông trợ cấp cho mẹ 10 tr.iệu nữa”. Chồng Thảo nghe xong, lại trách vợ thấy t.iền mờ mắt, t.iền bán nhà đã dùng mua nhà cho chú út, l.àm sao có thể chia cho vợ chồng cô 1 nửa nữa? Nếu cô cứ đòi hỏi như vậy, anh ta sẽ ly h.ôn.
Nghe đến đây, Thảo lạnh lòng, trực tiếp đuổi chồng ra khỏi nhà: “Anh lo lắng cho mẹ và em trai như vậy, sao còn kết h.ôn? Bây giờ mẹ con 3 người có thể tiếp tục nương tựa vào nhau rồi đấy!”