Mẹ kế lấy tiền đền bù đất của bố tôi cho con riêng, tôi tức mình h-ất đ-ổ mâm cơm chiều
Thành phố mùa này hay mưa quá, nó như nói lên nỗi lòng của tôi vậy, mưa rơi ướt sân còn tôi thì ướt lòng.
Tôi đứng dưới mái hiên, ánh mắt lơ đãng nhìn ra khoảng sân nhỏ, nơi ánh trăng rằm chiếu sáng những luống rau mẹ kế tôi trồng. Tiếng dao thớt lạch cạch từ trong bếp vọng ra, xen lẫn giọng nói trầm trầm của mẹ kế, bà Nguyệt, đang chuẩn bị bữa cơm chiều. Tôi siết chặt tờ giấy trong tay – thông báo đền bù đất, số tiền 200 triệu, đứng tên bố tôi. Nhưng giờ, số tiền đó đã không còn.
Bà Nguyệt đã lấy hết, đưa cho Hùng – con trai riêng của bà – để trả nợ. Không một lời hỏi ý tôi, không một lời giải thích. Tôi cảm thấy máu trong người sôi lên, như thể cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Bố tôi mất cách đây ba năm, để lại mảnh đất nhỏ ở quê, nơi tôi từng chạy nhảy thời thơ ấu, nơi ông còng lưng cày cấy để nuôi tôi khôn lớn. 200 triệu ấy không chỉ là tiền, mà là mồ hôi, là kỷ niệm, là di sản cuối cùng của bố. Vậy mà bà Nguyệt, người phụ nữ bước vào đời tôi sau khi mẹ ruột qua đời, đã lấy nó đi như thể đó là thứ bà có quyền.
Tôi bước vào nhà, lòng nặng trĩu. Bữa cơm chiều đã dọn sẵn trên chiếc bàn gỗ cũ. Bà Nguyệt ngồi đó, đôi tay gầy guộc đặt trên đùi, ánh mắt tránh nhìn tôi. Hùng không có mặt – như thường lệ, cậu ta hiếm khi ăn cơm nhà. Tôi ngồi xuống, tay vẫn siết chặt tờ giấy, giọng run run nhưng không giấu được sự tức giận.
“Bà lấy tiền đền bù đất của bố tôi đưa cho Hùng, đúng không?” tôi hỏi, không vòng vo.
Bà Nguyệt giật mình, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Ừ, tôi đưa cho Hùng. Nó nợ người ta, không trả thì nguy hiểm lắm.”
“Bà có quyền gì?” tôi gần như hét lên, đập tờ giấy xuống bàn. “Đó là tiền của bố tôi, không phải của bà! Bà không hỏi tôi một câu, không nghĩ đến cảm giác của tôi sao?”
Bà Nguyệt im lặng, ánh mắt thoáng đau đớn nhưng vẫn cứng rắn. “Mai, tôi là mẹ kế của cô, nhưng Hùng là con trai tôi. Nó gặp khó khăn, tôi phải giúp. Cô không hiểu đâu.”
Tôi cười cay đắng. “Hiểu? Hiểu cái gì? Hùng suốt ngày cờ bạc, nợ nần, bà lấy tiền của bố tôi để nuôi thói hư của cậu ta! Bà nghĩ tôi là gì trong cái nhà này? Người ngoài sao?”
Tiếng bát đĩa va vào nhau kêu lanh canh khi tôi đứng bật dậy. Bà Nguyệt cũng đứng lên, giọng bà run run. “Mai, cô đừng nói vậy. Tôi biết cô giận, nhưng Hùng… nó không như cô nghĩ.”
Tôi không muốn nghe thêm. Tôi quay lưng, bước ra sân, để lại bữa cơm nguội lạnh trên bàn. Ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng lòng tôi chỉ toàn bóng tối.
Tôi lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Mẹ ruột tôi mất khi tôi còn nhỏ, để lại tôi và bố trong căn nhà nhỏ ở quê. Bố là người đàn ông hiền lành, yêu thương tôi bằng cả trái tim, nhưng ông cũng cô đơn. Khi tôi mười lăm tuổi, bà Nguyệt xuất hiện. Bà là góa phụ, có một cậu con trai hơn tôi ba tuổi – Hùng. Bố bảo bà là người tốt, sẽ chăm sóc tôi như con đẻ. Tôi tin bố, nhưng sâu trong lòng, tôi chưa bao giờ thực sự coi bà Nguyệt là mẹ.
Hùng là một người khó hiểu. Cậu ta ít nói, thường xuyên vắng nhà, và mỗi lần xuất hiện đều mang theo rắc rối. Cờ bạc, nợ nần, những cuộc gọi đòi tiền vào nửa đêm – tôi đã chứng kiến tất cả. Tôi ghét Hùng, không chỉ vì cậu ta làm khổ mẹ kế, mà còn vì cậu ta khiến bố tôi, trong những năm cuối đời, phải lo lắng. Khi bố mất, tôi chỉ còn mảnh đất ở quê làm kỷ niệm. Vậy mà giờ, cả điều đó cũng bị bà Nguyệt lấy đi.
Tôi ngồi trong phòng, nhìn bức ảnh bố trên bàn thờ, nước mắt lăn dài. “Bố ơi, con phải làm sao đây?” tôi thì thầm. Tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Một tin nhắn từ số lạ, nhưng nội dung khiến tôi sững sờ.
“Chị Mai, là Hùng đây. Anh xin lỗi vì đã khiến em phiền lòng. Anh bị ung thư, mẹ chỉ muốn cứu anh sống. Anh không mong em tha thứ, nhưng anh mong em đừng giận mẹ.”
Tôi đọc đi đọc lại tin nhắn, tay run run. Ung thư? Hùng ư? Tôi không tin nổi. Lòng tôi như bị bóp nghẹt, vừa giận, vừa đau, vừa hoang mang. Tôi muốn gọi lại, muốn hỏi cho rõ, nhưng ngón tay tôi không đủ sức bấm số. Tôi ngồi đó, trong căn phòng tối, nức nở suốt đêm.
Sáng hôm sau, tôi tìm gặp bà Nguyệt. Bà đang ngồi ở góc sân, tỉa rau, dáng vẻ mệt mỏi. Tôi đứng trước mặt bà, giọng nghèn nghẹt. “Hùng… Hùng bị ung thư, có thật không?”
Bà Nguyệt ngẩng lên, ánh mắt đỏ hoe. Bà gật đầu, không nói gì, nhưng nước mắt lăn dài trên gò má nhăn nheo. Tôi quỳ xuống trước mặt bà, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình nhỏ bé đến vậy. “Sao bà không nói với tôi? Sao bà để tôi hiểu lầm?”
Bà Nguyệt nắm tay tôi, giọng run run. “Mai, tôi không muốn cô phải lo. Hùng bị ung thư gan, bác sĩ nói cần điều trị gấp, nhưng tốn rất nhiều tiền. Tôi không còn cách nào khác. Tiền đền bù đất… tôi biết đó là của bố cô, nhưng tôi không thể nhìn con trai mình chết.”
Tôi ôm lấy bà, nước mắt rơi ướt vai áo bà. “Bà phải nói với tôi chứ… Tôi không phải người ngoài. Tôi cũng là con bà mà.”
Bà Nguyệt khóc nức nở, ôm chặt tôi như thể sợ tôi sẽ biến mất. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được tình yêu của bà, không phải qua lời nói, mà qua những giọt nước mắt.
Tôi quyết định tìm Hùng. Cậu ta đang ở một bệnh viện nhỏ ngoại thành, nơi điều trị rẻ hơn nhưng điều kiện không tốt. Khi tôi bước vào phòng bệnh, Hùng đang nằm trên giường, gầy gò, làn da vàng vọt. Cậu ta mỉm cười yếu ớt khi thấy tôi. “Chị Mai đến thăm anh à? Không ngờ đâu.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh, cố kìm nước mắt. “Sao anh không nói sớm? Anh để mẹ lo một mình, để tôi hiểu lầm cả hai người.”
Hùng ho khan, ánh mắt xa xăm. “Anh không muốn mẹ khổ thêm. Anh biết mình sai, chị Mai. Anh cờ bạc, nợ nần, làm khổ mẹ bao năm. Giờ anh bệnh, anh chỉ muốn mẹ được thanh thản. Tiền đó… anh không muốn mẹ dùng, nhưng mẹ nhất quyết.”
Tôi nắm tay Hùng, lòng đau như cắt. “Anh đừng nói vậy. Anh là anh trai tôi, tôi sẽ không để anh một mình.”
Từ hôm đó, tôi bắt đầu hành trình mới. Tôi dùng số tiền tiết kiệm của mình, cùng với việc vay mượn bạn bè, để hỗ trợ Hùng điều trị. Tôi cũng tìm đến ông Tuấn, một người quen của bố, để xin việc làm thêm. Ông Tuấn, biết hoàn cảnh của tôi, không chỉ cho tôi công việc mà còn giới thiệu tôi với một tổ chức từ thiện hỗ trợ bệnh nhân ung thư. Nhờ đó, Hùng được chuyển sang một bệnh viện tốt hơn, với chi phí được tài trợ một phần.
Bà Nguyệt cũng thay đổi. Bà không còn giữ khoảng cách với tôi nữa, mà thường xuyên trò chuyện, chia sẻ về những ngày tháng khó khăn của bà và Hùng. Tôi nhận ra, bà không chỉ là mẹ kế, mà là người phụ nữ đã hy sinh cả đời vì con, dù là con ruột hay con chồng. Chúng tôi bắt đầu cùng nhau chăm sóc Hùng, cùng nhau đối mặt với những ngày tháng khó khăn.
Một buổi tối, dưới ánh trăng rằm sáng vằng vặc, tôi và bà Nguyệt ngồi ở sân nhà, bên cạnh là Hùng, giờ đã khỏe hơn nhờ đợt hóa trị thành công. Cậu ta vẫn yếu, nhưng nụ cười đã trở lại. “Chị Mai, cảm ơn em,” Hùng nói, giọng khàn khàn. “Anh không nghĩ mình sẽ có ngày này.”
Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ta. “Chúng ta là gia đình, anh Hùng. Gia đình thì không bỏ nhau.”
Bà Nguyệt nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh. “Mai, mẹ xin lỗi. Mẹ đã sai khi không tin tưởng con. Mẹ cứ nghĩ con sẽ không chấp nhận mẹ, không chấp nhận Hùng. Nhưng con đã cho mẹ thấy mẹ sai.”
Tôi lắc đầu, nước mắt lại rơi. “Mẹ, con cũng sai. Con đã để lòng ích kỷ che mờ tình cảm. Từ giờ, chúng ta sẽ cùng nhau, được không?”
Bà Nguyệt gật đầu, ôm lấy tôi. Dưới ánh trăng, ba người chúng tôi ngồi đó, không còn khoảng cách, không còn hiểu lầm. Nhưng điều bất ngờ nhất đến vào sáng hôm sau, khi tôi nhận được một phong bì từ ông Tuấn. Bên trong là giấy tờ mảnh đất của bố tôi, cùng một lá thư. Ông viết: “Bố cháu từng nói, mảnh đất này là để lại cho cháu, để cháu có một nơi gọi là nhà. Chú đã mua lại từ chủ nợ của Hùng, giờ nó thuộc về cháu, như ý nguyện của bố cháu.”
Tôi ôm phong bì, nước mắt lăn dài. Dưới ánh trăng rằm, tôi biết mình không chỉ giữ được mảnh đất của bố, mà còn tìm thấy một gia đình thật sự – nơi tình yêu và sự tha thứ đã chiến thắng mọi đau thương.