Tôi là một người mẹ đã về hưu, 67 tuổi, lương hưu 13 triệu một tháng — không phải quá nhiều, nhưng đủ để sống ổn ở quê. Thế nhưng khi con trai gọi lên thành phố nhờ tôi trông cháu nội 6 tháng tuổi vì vợ nó đi làm lại sau thai sản, tôi không nỡ từ chối.
Tôi xếp đồ, mua chút đặc sản quê nhà rồi lên thành phố. Những ngày đầu khá bỡ ngỡ, nhưng tôi tự nhủ: “Con mình vất vả, mình giúp được gì thì giúp”. Tôi chẳng đòi hỏi đồng nào, tự lo mọi chi phí sinh hoạt, từ tiền ăn sáng đến thuốc bổ khớp, chỉ mong không khí trong nhà êm ấm.
Nhưng rồi, có một buổi trưa tôi vô tình nhìn thấy điện thoại của con dâu đặt trên bàn, màn hình sáng lên vì có cuộc gọi đến. Tôi chết lặng khi nhìn thấy nó lưu số tôi là: “Mẹ chồng ở quê”.
Không phải là “Mẹ”, không là “Mẹ chồng”, càng không phải một cách gọi thân mật nào — mà là bốn chữ lạnh lùng, xa cách đến đau lòng: “Mẹ chồng ở quê”.
Tôi không nói gì. Chỉ lặng lẽ về phòng thu dọn đồ. Tôi để lại chìa khóa, không đánh thức ai, rồi bắt xe về quê ngay trong đêm.
Một tuần sau, tôi đang hái rau trong vườn thì hàng xóm chạy sang đưa điện thoại:
“Bà ơi, con trai bà gọi mà khóc quá trời…”
Tôi run run cầm máy.
“Mẹ ơi… vợ con bị xuất huyết sau sinh, phải cấp cứu. Con không biết làm sao, thằng bé quấy khóc cả đêm… mẹ về được không, con xin mẹ…”
Tôi đứng lặng. Gió từ cánh đồng thổi qua mái tóc bạc. Có một nỗi nghẹn trào lên trong cổ họng — không phải vì giận, mà vì thương.
Thương con tôi, thương đứa nhỏ, và thương chính mình — người mẹ sẵn sàng gác lại tuổi già để làm chỗ dựa, nhưng chỉ được gọi bằng một cái tên xa lạ trong chính ngôi nhà của mình.
Tôi không trả lời ngay. Nhưng tôi biết mình sẽ về. Vì hơn cả nỗi buồn, tôi là mẹ.