Tôi là con dâu út, về làm dâu nhà chồng sau chị cả đúng 5 năm.Từ ngày đặt chân vào nhà này, tôi đã bị gắn mác là đứa vô dụng.Nấu ăn không bằng chị, khéo miệng không bằng chị, chăm sóc mẹ chồng càng không bằng chị.Dịch vụ tư vấn bảo hiểm
Mỗi tuần, chị cả đều đặn mang sang một cặp lồng inox to tướng.Bên ngoài còn cẩn thận dán nhãn: “Gà hầm nhân sâm”, “Canh móng giò hạt sen cho mẹ hồi sức”, “Cháo cá chép nấu gạo huyết rồng”.
Mẹ chồng tôi rưng rưng xúc động mỗi lần mở nắp, rồi chẳng quên rít lên với tôi:
– “Không như cái Ngọc, suốt ngày bám váy chồng, đến cái cháo cũng không nấu nổi!”
Tôi nghe mãi rồi quen. Mà quen chưa chắc là chấp nhận, chỉ là tôi chờ ngày bóc trần tất cả.
TIN ĐỒN TỪ CHỢ
Một sáng thứ Bảy, tôi đi chợ đầu ngõ thì nghe mấy bà bán hàng xì xào:
– “Cái con kia nhà bà Hương (mẹ chồng tôi), trông thế mà ghê gớm lắm.”– “Hôm qua còn thấy nó mặc váy xẻ tà, nựng nịu ông chủ tiệm thuốc rồi xin xương vụn về hầm cháo.”– “Nói là hầm cho mẹ chồng. Chết thật, bà ấy ăn vào có ngày…”
Tôi sững người.Chị dâu tôi làm kế toán cho tiệm thuốc Đông y gần chợ, có tiếng lịch sự, dịu dàng.Không thể nào…? Hay đúng là có thể?
GÁO NƯỚC LẠNH TỪ HÀNG XÓM
Trưa hôm đó, khi chị cả vừa rời đi sau khi biếu mẹ chồng cặp lồng cháo cá chép,bà Tý – hàng xóm thân cận tạt sang với vẻ mặt đầy bí mật.
– “Tôi hỏi thật bà nhé, bà đã từng mở mấy cặp lồng của con dâu cả ra xem chưa?”
– “Ơ, nó mang đồ tới là tôi ăn thôi, có lý gì mà kiểm tra? Tôi tin con tôi!”Dịch vụ tư vấn bảo hiểm
– “Tin là việc của bà, nhưng tôi chứng kiến tận mắt con dâu cả bà múc cháo từ nồi cháo ôi thiu, hâm đi hâm lại ở tiệm thuốc rồi đổ vào cặp lồng.Chưa hết đâu… nó còn nhét thêm mấy viên thuốc ngủ tán mịn!”
– “CÁI GÌ CƠ?!” – mẹ chồng tôi ngã ngửa, tay run lẩy bẩy.
SỰ THẬT DƯỚI LỚP NẮP INOX
Tôi và mẹ chồng chạy thẳng vào bếp.Bà cầm cặp lồng cháo còn nóng hổi, tay run run mở từng lớp.Dịch vụ tư vấn bảo hiểm
Lớp cháo bên trên thơm tho là thế, nhưng khi dùng đũa khuấy sâu xuống đáy…một mùi ôi chua nồng nặc bốc lên.
Mẹ chồng nghẹn họng. Tôi đưa tay gắp thử thì giật mình:Dưới đáy là mấy mảnh cá đã mốc xanh, bốc mùi tanh tưởi, còn dính cả lớp xương vụn đen sì.Trong ngăn dưới, có mấy hạt thuốc màu trắng chưa tan hết.
– “Không lẽ… là thật…?” – Mẹ chồng thở không ra hơi.
ĐỐI MẶT
Chiều hôm đó, mẹ chồng gọi điện triệu tập cả nhà về.Anh trai tôi (chồng chị dâu) vắng mặt vì đi công tác.Chị dâu cả đến, vẫn dịu dàng khoanh tay chào:
– “Mẹ gọi con có việc gì gấp thế ạ?”
Mẹ tôi chẳng vòng vo, ném thẳng chiếc cặp lồng rỗng lên bàn.
– “Mày cho tao ăn cái gì thế này?!”
Chị dâu tròn mắt:Dịch vụ tư vấn bảo hiểm
– “Ơ… Cháo cá chép, mẹ không thích ạ?”
– “Mày nghĩ tao già, tao lú rồi đúng không?Mày định đầu độc tao bằng đồ ôi thiu và thuốc ngủ đấy à?”
Mặt chị tái mét.Tôi đưa ra ảnh chụp mớ xương cá mốc và clip bà bán hàng khai tận mắt.
Không nói thêm lời nào, chị quỳ sụp xuống, nước mắt trào ra.
– “Con… con xin lỗi… con không có ý hại mẹ…Chỉ là kinh tế con khó khăn, lại đang bầu bí…”
Bầu?
Cả nhà sững lại.Anh chồng chị không hề biết!Mẹ chồng tròn mắt nhìn tôi, vì bà nhớ rõ hai vợ chồng chị mới ly thân hơn 2 tháng.Dịch vụ tư vấn bảo hiểm
Tôi cắn răng. Đến nước này thì… chơi tới luôn.Tôi lôi ra một đoạn tin nhắn tôi đã chụp được từ điện thoại chồng chị khi anh ấy say ngủ ở nhà tôi:
– “Anh đừng lo, em giấu hết rồi. Mọi người vẫn tưởng là con anh.”– “Chứ em mà nói là con của anh Duy ở tiệm thuốc thì chết cả đôi đường!”
CẢ PHÒNG NỔ TUNG.
Chị dâu ngã gục, ôm bụng khóc nức nở.Mẹ chồng choáng váng, suýt ngất.Tôi đứng đó, bình thản như một người ngoài cuộc đã trả hết nợ đời.
Chị dâu bị trục xuất khỏi nhà ngay trong đêm.Mẹ chồng tôi từ đó không còn thiên vị ai, ngày nào cũng chủ động bảo tôi dạy bà nấu ăn, cùng đi chợ.Bà còn khóc nói:
– “Từ giờ mẹ chỉ tin vào người sống thật với mẹ…”
Tôi chẳng thấy vui, cũng chẳng buồn.Chỉ thầm nghĩ: Đời này, không cần phải tranh công, chỉ cần đủ kiên nhẫn chờ ngày sự thật lòi ra.