Cơn mưa chiều rả rích đọng thành những vệt dài trên cửa kính chiếc xe buýt cuối ngày. Tôi ngồi ở hàng ghế cuối, nắm chặt tay lại, những ngón tay lạnh toát và hơi run. Trên đầu gối, tấm CV đã được ép plastic cẩn thận nhăn nhúm mép vì tôi cứ liên tục siết chặt.
Hôm nay là buổi phỏng vấn cuối cùng cho vị trí Trợ lý điều hành tại Tập đoàn Fenix – nơi mà tôi đã ao ước được làm việc suốt ba năm qua. Tôi không ngờ rằng, người ngồi đối diện tôi trong vòng phỏng vấn cuối cùng lại là anh – Trần Ngọc Minh – người yêu cũ của tôi, cũng là Phó Tổng Giám đốc trẻ tuổi nhất của công ty.
Ba năm yêu nhau, chia tay trong một đêm mưa cũng như hôm nay. Tôi không bao giờ quên ánh mắt anh lúc đó – dửng dưng, mệt mỏi, như thể tôi chỉ là một chặng nghỉ chân đã quá dài.
Buổi phỏng vấn bắt đầu đúng giờ. Tôi bước vào căn phòng kính tầng 28, nơi ánh đèn vàng rọi xuống làm nổi bật chiếc bàn họp dài bóng loáng. Có bốn người. Ba người trong Ban điều hành và… anh – ngồi cuối bàn, khoanh tay, ánh mắt lạnh như băng.
Tôi ngồi xuống, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh khi trả lời từng câu hỏi chuyên môn, các tình huống giả định, cả phần phản biện dự án. Tôi nghĩ mình đã làm tốt. Mọi người gật đầu. Không khí trở nên nhẹ nhõm.
Cho đến khi anh đột ngột lên tiếng:
– Có mười lãnh đạo, chín cốc trà sữa. Em định chia thế nào?
Tôi sững lại. Cả căn phòng như đông cứng.
Đó là một câu hỏi lạ lùng. Không nằm trong quy trình, không kỹ thuật, không mang tính chuyên môn. Nó chỉ… kỳ quặc. Và cay nghiệt.
Tôi biết anh đang thử tôi, không phải vì năng lực. Mà vì thứ gì đó còn lớn hơn: tự tôn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, và giây phút đó tôi hiểu – đây không còn là một cuộc phỏng vấn nữa. Đây là một cuộc chiến.
Tôi cười nhẹ. Bàn tay siết lại dưới gầm bàn. Không được run.
– Em sẽ hỏi họ xem, có ai không thích trà sữa không. Nếu có người không thích, vấn đề giải quyết xong. Nếu tất cả đều muốn uống… thì em sẽ không uống. Mười người cần tỉnh táo, em sẽ chọn làm người pha thêm trà để mọi người đều có phần.
Một thoáng im lặng. Người ngồi bên trái anh hơi nhướn mày. Một người ghi chú gì đó. Còn anh thì vẫn giữ gương mặt lạnh như đá.
– Em nghĩ hy sinh là giải pháp?
Tôi lắc đầu.
– Không. Em nghĩ điều quan trọng là biết mình đang ở vị trí nào và cần làm gì để hệ thống vận hành tốt nhất. Một trợ lý điều hành không nhất thiết phải có phần, nhưng phải đảm bảo mọi người khác đều vận hành trơn tru. Em chọn không uống không phải vì hy sinh, mà vì đó là vai trò của em.
Anh nhìn tôi lâu. Rất lâu.
Cuối cùng, anh gật đầu, quay đi. Không nói gì thêm.
Tôi rời phòng với đôi chân cứng đờ, mà tim đập như trống trận. Không biết mình vừa chiến thắng hay thua cuộc. Cũng không chắc đó là sự sỉ nhục hay một cách anh thử tôi đến tận cùng. Nhưng tôi biết một điều – tôi đã không lùi bước.
Tối đó, tôi nhận được một email:
“Chúc mừng bạn. Bạn đã được chọn cho vị trí Trợ lý điều hành.”
Dưới đó là chữ ký:
Trần Ngọc Minh – Phó Tổng Giám đốc.
Tôi ngồi lặng trước màn hình. Trong lòng không rõ là vui hay là hoang mang. Cánh cửa tôi từng mơ bước vào đã mở. Nhưng người giữ chìa khóa… lại là quá khứ tôi từng chôn giấu.
Và tôi hiểu: trận chiến thực sự, mới chỉ bắt đầu.
Tôi bắt đầu công việc tại Fenix chỉ sau ba ngày nhận thông báo trúng tuyển. Trong môi trường toàn những con người sắc bén, tốc độ như sét đánh và không bao giờ có thời gian cho cảm xúc cá nhân, tôi buộc phải trở nên lạnh lùng, chính xác và nhanh chóng. Tất cả mọi thứ đều cần được hoàn thành ngay và đúng. Không ai có thời gian để chờ đợi một cô trợ lý “mới vào”.
Nhưng người mà tôi phải đối mặt nhiều nhất… vẫn là anh.
Anh không nói chuyện cá nhân. Không một lần nhắc đến quá khứ. Chỉ giao việc, ra deadline và đôi khi – rất hiếm hoi – là cái gật đầu nhẹ khi tôi hoàn thành nhiệm vụ vượt mong đợi. Nhưng tôi không cần nhiều hơn thế. Tôi đến đây để làm việc. Và tôi giỏi việc đó.
Thế rồi, vào một ngày giữa tháng Sáu, anh gọi tôi vào phòng họp riêng. Căn phòng nhỏ, cách âm, cửa kính mờ. Trên bàn, một loạt hồ sơ dự án, và ở giữa là bảng kế hoạch tài chính đang có vấn đề nghiêm trọng. Một nhà đầu tư lớn đột ngột rút vốn. Lý do: nghi ngờ về tính minh bạch trong quy trình vận hành đội nhóm. Tin này chưa ra ngoài. Và chỉ có những người cấp cao nhất mới biết.
Anh nói ngắn gọn:
– Tôi cần em tìm ra lỗ hổng. Trong vòng 48 giờ.
Tôi nhìn anh. Không có cảm xúc nào trong mắt. Nhưng giọng anh… có một nốt trầm khác. Mệt mỏi? Hay lo lắng?
Tôi làm việc suốt hai ngày không ngủ. Lục từng bảng lương, từng báo cáo chi phí, từng dòng ngân sách phụ trợ. Và rồi, tôi thấy một điểm bất thường. Một trưởng phòng cấp trung đã lập hồ sơ giả, thanh toán trùng công tác phí cho các chuyến đi bị hủy vì dịch. Không ai kiểm tra vì hắn ta vốn nổi tiếng “sạch sẽ”.
Tôi báo cáo lại. Anh nhìn tập hồ sơ trong tay tôi một lúc lâu. Rồi thở ra:
– Em giỏi thật.
Lần đầu tiên anh khen tôi. Không phải vì “có vẻ tốt”, không phải “vì xứng đáng với vị trí trợ lý”. Mà là một câu khen đơn giản. Thật. Thẳng.
Tôi gật đầu. Nhưng trong lòng, có gì đó vừa tan ra vừa đọng lại.
Tối hôm đó, anh gọi tôi đi ăn. Một quán nhỏ, góc đường Nguyễn Du. Chúng tôi từng đến đây. Nhiều năm trước. Anh gọi hai ly trà sữa như cũ.
– Em còn nhớ câu hỏi lúc phỏng vấn không? – anh hỏi khi cả hai ngồi bên cửa sổ, ánh đèn đường vàng rọi lên mặt bàn.
Tôi gật đầu. Làm sao mà quên được.
Anh cười. Nhẹ. Lần đầu tiên sau nhiều tháng.
– Câu hỏi đó, thật ra… không phải để làm khó em. Mà là để xem… em có còn là người anh từng yêu không.
Tôi ngẩng lên, ngỡ ngàng.
– Em luôn biết cách làm mọi người thấy yên tâm, thấy được chăm sóc. Nhưng đôi khi em quên một điều: em cũng xứng đáng có một phần. Một cốc trà sữa cho chính mình.
Tôi im lặng.
– Hồi đó… – anh tiếp – … anh chọn chia tay không phải vì hết yêu. Mà vì anh nghĩ mình sắp rời đi, chuẩn bị ra nước ngoài học. Anh không muốn em phải đợi, phải hy sinh, phải dừng lại. Nhưng rốt cuộc, người tổn thương lại là cả hai.
Tôi nhìn anh thật lâu. Có một thứ gì đó đang rơi ra khỏi vai mình. Nhẹ nhõm. Nhưng không phải là tha thứ. Mà là… chấp nhận.
Tôi nâng cốc trà sữa lên. Nhấp một ngụm. Ngọt.
– Vậy lần này, nếu còn chín cốc, anh sẽ chia thế nào?
Anh nhìn tôi, mỉm cười.
– Anh sẽ giữ một cốc cho em trước. Rồi mới tính đến chín người còn lại.
Tôi bật cười.
Gió đầu hạ thổi vào khung cửa. Ngoài đường, xe cộ vẫn vội vã. Nhưng trong căn phòng nhỏ này, giữa hai con người từng bỏ lỡ nhau, có một điều gì đó đang được nối lại – không phải là một mối tình cũ, mà là sự tôn trọng, trưởng thành, và một khởi đầu không còn chứa đầy đau thương.
Tôi rời quán, bước đi chậm rãi, ly trà sữa còn dang dở trong tay. Và tôi biết: lần này, mình không cần phải từ chối phần của mình nữa. Tôi xứng đáng có nó.