Tôi và chồng kết hôn được 15 năm. Chúng tôi không phải là cặp đôi dư dả về tiền bạc, cả hai đều xuất thân từ những gia đình bình thường, không có của ăn của để. Chồng tôi làm kỹ sư xây dựng, còn tôi là nhân viên văn phòng. Thu nhập của cả hai chỉ ở mức trung bình, đủ để trang trải cuộc sống và nuôi con cái. Từ khi cưới nhau, chúng tôi luôn có chung một ước mơ: có một mái ấm riêng, một nơi để gọi là “nhà” của mình, để con cái lớn lên trong sự ổn định.
Để thực hiện ước mơ đó, chúng tôi sống rất tiết kiệm. Mỗi tháng, sau khi chi tiêu cho các nhu cầu thiết yếu, chúng tôi đều cố gắng dành dụm một khoản, dù ít dù nhiều, để bỏ vào quỹ mua nhà. Những dịp lễ Tết, chúng tôi không dám tiêu hoang, không đi du lịch, thậm chí quần áo mới cũng hạn chế mua. Có những lúc khó khăn, tôi phải tính toán từng đồng để xoay xở, nhưng nghĩ đến ngày được sống trong căn nhà của mình, tôi lại có động lực. Chồng tôi cũng đồng lòng, anh ấy thường nói: “Cố lên em, chỉ vài năm nữa thôi, mình sẽ có nhà.”
Sau 15 năm chắt chiu, chúng tôi tích cóp được một khoản tiền kha khá, đủ để mua một căn hộ chung cư nhỏ ở ngoại thành. Dù không phải là căn hộ cao cấp, nhưng với chúng tôi, đó là cả một gia tài, là thành quả của bao năm vất vả. Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu các dự án, đi xem nhà mẫu, và lên kế hoạch mua nhà. Cảm giác lúc đó thật sự hạnh phúc, như thể giấc mơ bao năm sắp thành hiện thực.
Thế nhưng, một ngày nọ, mẹ chồng tôi gọi chúng tôi đến nhà bà. Bà nói rằng bà đã biết chuyện chúng tôi định mua chung cư. Bà bảo: “Chung cư thì chật chội, ở tạm bợ, sau này mất giá. Mẹ có mảnh đất ở quê, mẹ quyết định cho hai đứa để xây nhà. Nhà mặt đất vừa rộng rãi, vừa có giá trị lâu dài, lại ổn định cho các cháu.” Tôi nghe mà mừng như mở cờ trong bụng. Mảnh đất mẹ chồng nói tới nằm ở một khu vực ngoại ô, không phải trung tâm nhưng giá trị cũng không hề nhỏ. Với mảnh đất đó, chúng tôi có thể xây một căn nhà khang trang, vừa để ở, vừa là tài sản bền vững cho tương lai. So với căn hộ chung cư, nhà mặt đất rõ ràng là một lựa chọn tốt hơn rất nhiều.
Tôi cảm ơn mẹ chồng rối rít, còn chồng tôi thì cười tươi, nắm tay tôi nói: “Thấy chưa, anh bảo rồi, cứ sống tử tế thì trời sẽ không phụ mình.” Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch xây nhà. Số tiền tiết kiệm 15 năm của hai vợ chồng được dùng để mua vật liệu, thuê thợ, và thiết kế căn nhà. Tôi tham gia vào từng khâu, từ chọn kiểu nhà, màu sơn, đến cách bố trí phòng ốc, vì tôi muốn căn nhà này không chỉ là nơi ở, mà còn là tổ ấm mà cả gia đình gắn bó. Mẹ chồng cũng góp ý, nhưng chủ yếu là động viên, còn lại bà để chúng tôi tự quyết.
Thế rồi, ngày nhận sổ đỏ mảnh đất đến. Tôi háo hức cùng chồng đến cơ quan chức năng để làm thủ tục. Khi cầm tờ sổ đỏ trên tay, tôi bàng hoàng khi thấy chỉ có tên chồng tôi trên đó. Tên tôi không hề xuất hiện. Tôi đứng không vững, cảm giác như mọi thứ trước mắt tối sầm lại. Bao nhiêu năm chung sống, bao nhiêu công sức tôi bỏ ra, vậy mà tôi không có một chút quyền lợi nào trên mảnh đất này. Tôi quay sang hỏi chồng: “Sao lại thế này? Tên em đâu?” Chồng tôi ấp úng, chỉ nói: “Thì mẹ cho anh, nên mẹ làm sổ đứng tên anh thôi.”
Tôi không kìm được, quay ra hỏi mẹ chồng ngay hôm đó. Bà bình thản trả lời: “Mảnh đất này là mẹ cho thằng Hùng (chồng tôi), chứ không phải cho con. Nhà xây trên đất của nó, sau này là của nó và các cháu.” Lời bà nói như một nhát dao cứa vào tim tôi. Hóa ra, trong mắt mẹ chồng, tôi không được coi là một phần của món quà đó. Tiền xây nhà là tiền chung của hai vợ chồng, công sức tôi bỏ ra cũng không hề nhỏ, vậy mà nếu một ngày chúng tôi ly hôn, tôi sẽ ra đi tay trắng, vì căn nhà được xây trên đất của chồng.
Tôi quay sang chồng, hy vọng anh sẽ lên tiếng bảo vệ tôi, hoặc ít nhất là đề nghị thêm tên tôi vào sổ đỏ để đảm bảo quyền lợi cho cả hai. Nhưng không, anh chỉ nói: “Em đừng làm to chuyện, mẹ đã cho đất là tốt lắm rồi. Tên ai trên sổ thì có quan trọng gì, mình sống với nhau cả đời mà.” Tôi thất vọng vô cùng. Chồng tôi, người mà tôi tin tưởng và cùng chia sẻ mọi khó khăn suốt 15 năm, lại chọn đứng về phía mẹ, bỏ qua cảm xúc và công sức của tôi.
Càng nghĩ, tôi càng thấy tủi thân và tức giận. Nếu tôi tiếp tục đồng ý xây nhà, mọi công sức, tiền bạc của tôi sẽ chỉ làm giàu cho chồng và gia đình anh. Còn tôi, tôi không có bất kỳ sự đảm bảo nào. Tôi quyết định không thể tiếp tục như vậy. Tôi bỏ về nhà ngoại, mang theo con cái, và tuyên bố với chồng: “Nếu anh và mẹ anh không tôn trọng tôi, không coi tôi là một phần của gia đình, thì tôi cũng không thể tiếp tục sống chung nữa.”
Ở nhà ngoại, tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi nhận ra rằng, suốt 15 năm qua, tôi đã hy sinh quá nhiều, nhưng sự hy sinh ấy không được trân trọng. Tôi gọi chồng đến, nói rõ rằng tôi muốn chia đôi số tiền tiết kiệm mà chúng tôi đã tích cóp, vì đó là công sức của cả hai. Tôi cũng nói rằng tôi không muốn xây nhà nữa, và nếu anh không thay đổi, tôi sẽ chọn ly hôn. Chồng tôi ban đầu cố thuyết phục, nhưng anh vẫn bảo vệ mẹ, vẫn cho rằng tôi đang làm quá lên. Cuối cùng, tôi quyết định chấm dứt. Chúng tôi ly hôn, tôi nhận một nửa số tiền tiết kiệm, và bắt đầu lại cuộc sống của riêng mình.
Dù đau lòng, nhưng tôi không hối hận. Tôi nhận ra rằng, một cuộc hôn nhân không có sự tôn trọng và công bằng thì không đáng để níu giữ. Tôi chỉ tiếc cho những năm tháng đã qua, khi tôi đặt trọn niềm tin vào người đàn ông mà tôi từng yêu thương và cùng xây dựng giấc mơ.
Câu chuyện trên được kể lại dựa trên tâm sự của bạn, với sự bổ sung chi tiết để làm rõ cảm xúc và diễn biến. Nếu bạn muốn thêm hoặc chỉnh sửa thông tin nào, hãy cho tôi biết!