Điều mà vợ chồng tôi không ngờ là chúng tôi gặp được một người hàng xóm rất tốt bụng. Ông góa vợ và khoảng ngoài 70 tuổi.
Tôi và chồng là bạn cùng lớp đại học, yêu nhau từ năm thứ 3. Hai đứa ở xa quê nên luôn thông cảm và gắn bó với nhau khăng khít. Không chỉ giúp đỡ nhau học hành, chúng tôi còn chia sẻ từng bữa cơm sinh viên. Đi làm được 2 năm thì tôi có thai ngoài ý muốn, thế là đám cưới được diễn ra.
Cuộc hôn nhân này bị bố mẹ tôi phản đối kịch liệt vì lý do nhà chồng xa lại hoàn cảnh khó khăn. Bố còn tuyên bố: “Một là chọn nó, hai là chọn gia đình, bố không chấp nhận con lấy chồng như thế”. Nhưng dù bố mẹ có nói ra sao, tôi vẫn quyết tâm cưới vì đang mang trong mình giọt máu của anh.
Trong hôn lễ, tôi không được bố mẹ cho của hồi môn, chẳng một lời chúc phúc vì tội không nghe lời, tôi thấy tủi thân lắm. Cưới xong, chúng tôi tiếp tục lên thành phố đi làm, thuê một ngôi nhà nhỏ để ở. Vào thời điểm đó, căn nhà rất cũ và đơn sơ. Nhưng may mà nhà chồng cho chút tiền nên chúng tôi mua được một vài món đồ mới để tiện sinh hoạt. Cộng thêm việc chồng chịu khó sửa sang vào những ngày nghỉ cuối tuần, một tháng sau, ngôi nhà trở nên sáng sủa hơn.
Từ khi kết hôn đến trước lúc sinh con, bố mẹ đến thăm tôi một lần duy nhất. Còn lại, bố mẹ chỉ gọi điện hỏi thăm. Bố mẹ đối xử với tôi rất thờ ơ và lạnh nhạt. Mãi đến khi tôi sinh con trai, bố mẹ đến thăm cháu thêm một lần nữa. Tôi nhớ lần đó, mẹ liên tục chê bai chỗ ở của chúng tôi quá nhỏ và kém tiện nghi. Sau lần đó, bố mẹ không bao giờ đến nữa.
Tôi nghỉ sinh ở nhà không đi làm, gánh nặng tài chính đổ lên vai chồng. Bản thân tôi ở nhà cũng rất khổ tâm, phải tính toán chi li từng đồng tiền chồng đưa, sao cho mỗi tháng tiết kiệm ra một ít, phòng lúc ốm đau.
Điều mà vợ chồng tôi không ngờ là chúng tôi gặp được một người hàng xóm rất tốt bụng. Ông góa vợ và khoảng ngoài 70 tuổi. Ông thường xuyên cho chúng tôi mì tôm và dầu ăn. Tôi hỏi lý do thì ông nói do con trai làm ở công ty tuần nào cũng có trợ cấp nhưng những thứ đó không dùng hết nên mang đi cho. Thời gian trôi đi, hàng xóm vẫn liên tục giúp đỡ vợ chồng tôi. Để cảm ơn, thi thoảng tôi sang giúp ông dọn dẹp việc nhà hoặc cơm nước lúc ông ốm đau.
Mới đó mà 5 năm trôi qua, căn nhà chúng tôi thuê xuống cấp trầm trọng. Lúc này chúng tôi cũng tiết kiệm được một khoản tiền, cộng thêm bố mẹ chồng cho một ít, hai vợ chồng quyết định mua nhà riêng. Trước khi thu dọn đồ đạc và rời đi, vợ chồng tôi mua ít bánh kẹo sang biếu và cảm tạ hàng xóm. Nhưng lúc đó, ông bỗng tâm sự: “Các cháu có nhà mới ông mừng lắm. Những năm qua ông giúp các cháu nhưng người đứng sau nhờ ông chính là bố mẹ cháu. Năm đó, họ đã đến kể chuyện với ông, rồi bảo âm thầm giúp các cháu mà không được tiết lộ”.
Nghe ông nói xong, tôi cay cay sống mũi, cứ tưởng bố mẹ sẽ không quan tâm đến tôi nữa vì giận, không ngờ họ đã âm thầm giúp đỡ chúng tôi suốt 5 năm trời. Vậy mà cho đến giờ, tôi vẫn chưa làm tròn chữ hiếu. Suy đi nghĩ lại, tôi có bố mẹ, chồng con yêu thương, được coi là người hạnh phúc trong cuộc sống. Điều tôi muốn làm nhất bây giờ chính là báo đáp ân đức mà bố mẹ đã dành cho tôi!
Nguồn: https://tintuconline.com.vn/tam-su/nguoi-hang-xom-cho-mi-tom-va-dau-an-5-nam-lien-n-548593.html