Đêm tân hôn, khi ánh đèn trong phòng cưới vừa tắt, và tiếng cười nói chúc tụng còn vương ngoài hiên, cô dâu trẻ đang chờ đợi chồng bước vào thì cánh cửa mở ra. Không phải chồng cô, mà là bố chồng – người đàn ông trầm lặng, nghiêm nghị suốt từ ngày ra mắt đến ngày cưới. Ông ta không nói gì, chỉ lẳng lặng đặt lên bàn một chiếc phong bì dày cộm, ánh mắt lạnh như thép:
“Trong này là 50 triệu. Nếu cô muốn sống, hãy rời khỏi căn nhà này ngay trong đêm.”
Cô đứng chết lặng. Trái tim đập loạn nhịp. Mọi câu hỏi vỡ òa trong đầu. Chuyện gì đang thực sự xảy ra sau cánh cửa hôn nhân này?
Linh là cô gái gốc quê, cha mẹ đều là giáo viên nghỉ hưu. Tốt nghiệp đại học kinh tế, cô quyết định ở lại thành phố lập nghiệp. Qua một lần tình cờ trong buổi liên hoan công ty, cô quen Khánh – chàng trai thành đạt, hiền lành và có vẻ rất quan tâm đến cô. Sau một năm yêu nhau, Khánh cầu hôn. Linh ngỡ như mình chạm được giấc mơ. Khánh là con trai độc nhất trong một gia đình giàu có, sở hữu chuỗi nhà hàng nổi tiếng. Cô chưa từng nghĩ số mình sẽ “số hưởng” đến vậy.
Ngày cưới được tổ chức linh đình trong khuôn viên biệt thự nhà trai. Khách mời toàn những người tai to mặt lớn. Linh hơi ngợp trước quy mô buổi lễ, nhưng Khánh luôn nắm tay cô, ánh mắt dịu dàng khiến cô an tâm.
Tuy nhiên, từ lúc bước chân về nhà chồng, Linh luôn cảm nhận một điều gì đó rất lạ lùng. Mẹ chồng thì vắng mặt – Khánh nói bà mất sớm. Bố chồng – ông Trí – lại gần như không trò chuyện với cô. Gương mặt ông nghiêm khắc, ánh mắt sâu hun hút khiến cô rợn người mỗi khi lỡ bắt gặp.
Đêm tân hôn, sau khi khách khứa đã ra về, Linh vào phòng thay váy cưới, lòng hồi hộp chờ đợi thời khắc thiêng liêng. Nhưng chờ mãi không thấy Khánh, chỉ có tiếng gõ cửa khẽ khàng.
Ông Trí bước vào. Tay ông cầm một phong bì lớn. Linh hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
– “Trong này là 50 triệu. Không phải tiền thưởng. Là tiền cho cô rời đi. Đêm nay.” – Ông nói, giọng lạnh như nước đá.
Linh đứng chết lặng.
– “Chú… chú nói gì cơ ạ? Cháu không hiểu…”
– “Nếu cô còn muốn sống, thì hãy đi. Ngay. Đừng hỏi gì cả.”
Linh ngã ngồi xuống mép giường. Tay run rẩy. Một loạt suy nghĩ tràn vào đầu: Phải chăng Khánh lừa cô? Phải chăng có âm mưu gì đen tối phía sau? Hay là… cô chỉ là công cụ trong một cuộc giao dịch nào đó?
Cô ngước nhìn ông Trí. Người đàn ông đó không lộ một biểu cảm nào. Như thể ông ta đã chuẩn bị câu nói này từ lâu.
– “Cháu… cháu không đi đâu. Cháu là vợ của Khánh. Nếu có chuyện gì, cháu cần biết rõ.”
Ông Trí thở dài. Lần đầu tiên, giọng ông lộ vẻ run rẩy:
– “Khánh… không như cô nghĩ đâu. Con trai tôi có một… bí mật. Một bí mật mà nếu cô biết, có thể sẽ không bao giờ dám nhìn lại gương mặt nó nữa.”
Linh siết tay lại:
– “Dù là gì, cháu cũng muốn biết. Cháu không bỏ chạy.”
Ông Trí im lặng vài giây. Rồi ông từ từ rút từ túi áo ra một bức ảnh. Đưa cho cô.
Trong ảnh là Khánh. Nhưng bên cạnh Khánh là một người phụ nữ trẻ, khuôn mặt rất giống Linh – đến rợn người. Người phụ nữ ấy mặc váy cưới… và tay đang nắm chặt tay Khánh. Một đám cưới?
– “Cô gái này tên Hương. Là vợ cũ của Khánh. Đã mất cách đây 2 năm.”
Vợ tặng quần áo
Linh chết sững.
– “Khánh không bao giờ chấp nhận cái chết của Hương. Nó… thay đổi hoàn toàn. Trở nên… kỳ lạ. Và nguy hiểm. Nó tìm mọi cách để tái tạo lại hình bóng của Hương – từ tính cách đến khuôn mặt… Và rồi, nó gặp cô.”
Ông Trí siết chặt tay:
– “Nó chọn cô vì cô giống Hương. Quá giống. Nhưng cô không phải Hương. Và khi nó nhận ra điều đó… sẽ có chuyện xảy ra. Lần trước, nó từng… suýt giết một cô gái vì cô ấy cười sai kiểu của Hương.”
Căn phòng bỗng lạnh ngắt. Gió từ khe cửa lùa vào khiến Linh rùng mình.
– “Tôi không muốn mất thêm một mạng người vô tội nữa. Làm ơn… rời khỏi đây. Còn kịp.”
Ông Trí đặt lại phong bì lên bàn rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng ông, để lại Linh ngồi bất động, trái tim hoang mang tột độ.
Cô nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Ánh mắt Khánh trong ảnh không giống người đang yêu – mà là của một kẻ bị ám ảnh, bệnh hoạn.
Và rồi, cánh cửa bật mở lần nữa. Nhưng lần này, là Khánh.
Khánh bước vào phòng, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ sơn đen, ánh mắt anh ta dịu dàng – nhưng Linh giờ đây đã không còn thấy nó dễ chịu nữa. Thay vào đó, một cơn ớn lạnh lan khắp người khi nhớ lại lời ông Trí: “Nó chọn cô vì cô quá giống Hương.”
– “Em chưa thay đồ à?” – Khánh hỏi, giọng nhỏ nhẹ. “Anh xin lỗi, lúc nãy có việc dưới bếp, ba gọi.”
Linh gượng gạo gật đầu, cố gắng giữ nét mặt bình thường. Cô ngồi im, hai tay bấu lấy vạt váy cưới, giấu đi sự run rẩy.
Khánh bước đến, đặt chiếc hộp gỗ lên bàn, mở ra. Bên trong là một chiếc lược ngà, một lọ dầu thơm đã cũ, và một cuốn nhật ký nhỏ.
– “Đây là những món đồ Hương từng dùng,” Khánh nói. “Anh muốn giữ lại. Đêm nay, em có thể… thử dùng những thứ này không?”
Linh chết sững.
– “Sao… sao lại là em?”
Khánh nhìn cô chăm chú, ánh mắt không còn dịu dàng, mà như xuyên thấu:
– “Bởi vì em là Hương. Em phải là Hương. Từ hôm nay.”
Không khí trong phòng chợt đặc quánh. Linh cảm giác không thể thở nổi.
– “Em không phải Hương. Em là Linh. Em đã từng nghĩ anh yêu em… là em thật sự.”
Khánh đứng dậy. Cười – một nụ cười méo mó:
– “Linh? Không. Em chỉ là cái vỏ bọc hoàn hảo. Hương sẽ không bao giờ rời xa anh. Không bao giờ.”
Anh ta tiến lại, đôi mắt như lên cơn sốt. Tay đưa ra, chạm vào tóc cô:
– “Mái tóc này… mùi hương này… đúng rồi. Chỉ cần em im lặng, đừng phản kháng, đừng cãi lời, thì chúng ta sẽ sống hạnh phúc. Giống như trước kia.”
Linh hất tay Khánh ra, lùi lại, tim đập thình thịch:
– “Anh cần giúp đỡ. Đây không phải tình yêu. Đây là bệnh.”
Câu nói như một nhát dao. Khánh đứng khựng lại. Rồi đột nhiên, anh ta hét lớn, giọng vỡ vụn:
– “CÂM MIỆNG! CÔ KHÔNG PHẢI HƯƠNG!”
Linh lao về phía cửa, nhưng Khánh nhanh hơn. Anh ta chặn đường, kéo mạnh cô lại, bàn tay siết chặt như gọng kìm.
– “Cô dám phản bội tôi… giống như cô ta sao? Chính cô ta đã khiến tôi phát điên… chính cô ta phản bội tôi trước!”
– “Hương… đã phản bội anh?” – Linh hỏi trong cơn hoảng loạn.
Khánh cười sằng sặc, nước mắt chảy ra từ khóe mắt:
– “Cô ta yêu người khác. Sắp bỏ tôi. Đêm đó, tôi chỉ muốn cô ta ở lại. Nhưng… nhưng cô ta ngã cầu thang. Tôi không cố ý… tôi chỉ giữ tay cô ta thôi… nhưng cô ta vùng ra. Rồi… rồi…”
Anh ta ôm đầu, run rẩy. Linh thở dốc. Giờ thì mọi mảnh ghép đã lắp lại.
Hương không chết vì tai nạn. Cô bị Khánh gián tiếp giết chết. Và giờ, anh ta đang cố tìm lại Hương qua cô.
Tiếng gõ cửa vang lên. Mạnh. Dồn dập.
– “Linh! Con có sao không?” – giọng ông Trí vang lên bên ngoài.
Linh cố hét lên:
– “Cứu cháu! Cứu cháu với!”
Cánh cửa bị đạp tung. Ông Trí lao vào, trên tay cầm một cây gậy gỗ. Khánh quay lại, đôi mắt đỏ ngầu:
– “Ba cũng phản bội con. Ba định để nó đi sao? Nó là Hương! HƯƠNG PHẢI Ở LẠI VỚI CON!”
– “Không, Khánh. Con phải dừng lại. Con cần điều trị. Con trai à, ba đã im lặng quá lâu… nhưng giờ thì không thể nữa.”
Hai người giằng co. Trong lúc hỗn loạn, Linh chạy đến chiếc điện thoại bàn, gọi cảnh sát. Khi cô quay lại, Khánh đã bị ông Trí quật ngã, nằm gục trên sàn, nước mắt và nước dãi lẫn lộn.
Ba tuần sau
Linh ngồi trong quán cà phê gần bệnh viện tâm thần – nơi Khánh đang điều trị. Cô vẫn chưa hoàn toàn vượt qua cú sốc, nhưng đã bình tâm lại phần nào.
Ông Trí đến, đặt trước mặt cô một phong thư.
– “Là từ Khánh. Nó muốn gửi lời xin lỗi.”
Linh mở thư. Trong đó là một dòng chữ nguệch ngoạc:
“Xin lỗi vì đã biến em thành cái bóng của một hồn ma. Em không đáng chịu điều đó. Hy vọng em sẽ sống – thật sự sống – như chính em.”
Linh gấp thư lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.
Cô biết mình đã thoát khỏi một cơn ác mộng. Nhưng cũng biết, có những tổn thương sẽ mãi để lại sẹo.