Hô.m ấy, tôi được mời đi đ.ám c.ưới con g.ái chị bạn thân ở quê. Nghĩ đơn g.iản là dịp gặp gỡ, tôi dắt theo b.é Na – con g.ái 4 tuổi – cùng đi cho vui. Na thích mặc váy xòe, tôi cũng sửa soạn cho con tươm tất, mẹ con tíu tít lên xe về làng. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, bánh chưng, rượu thơm lừng. Tôi bế Na ngồi vào bàn, định bụng vừa ăn vừa trông con.
Chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu – chị Hạnh – bước tới, cười gượng: “Chị ơi, chị dắt b.é Na theo à? Nhà em tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi t.ốn kém, chị th.ông cảm về sớm giùm em nhé!” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà em keo kiệt, chị nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê kh.ông biết chui vào đâu.
Na ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói, mình ăn đi!” Tôi cười méo mó, ô.m con đứng dậy: “Thôi, chị hiểu rồi, mẹ con chị về đây.” Chị Hạnh còn đưa cái phong bì rỗng, bảo: “Chị cầm lấy cho vui, lần sau tính kỹ hơn nhé!” Tôi kh.ông nhận, dắt Na ra xe, lòng vừa tức vừa buồn. Trên đường về, Na hỏi: “Sao mình kh.ông ăn hả mẹ?” Tôi chỉ biết xoa đầu con: “Tại cô dâu sợ mẹ con mình ăn hết phần, con ạ!
Về nhà, tôi kể chuyện với chồng, anh phì cười: “Đ.ám c.ưới gì mà tính từng miếng ăn thế!” Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, đi đâu cũng hỏi trước: “Có cho trẻ con đi cùng kh.ông?” chứ kh.ông lại mang cái m.ặt dày về như lần ấy.