Người ta thường nói, thanh xuân của con g.ái thật ngắn, vậy nên đừng phí thời gian cho những mối quan hệ chẳng đi đến đâu. Mỗi đêm trước khi ngủ tôi thường nghĩ vẩn vơ về câu nói này.
Tôi từng chứng kiến rất nhiều cuộc t.ình kéo dài 5 năm, 7 năm, thậm chí là cả thập kỷ nhưng cuối cùng vẫn tan vỡ. Người đàn ông khi 30 tuổi mới là l.úc bắt đầu sở hữu sức hút mãnh liệt nhất, đó là nét đẹp của người từng trải, của sự trưởng thành. Còn con g.ái khi đã 30 tuổi, thanh xuân trôi qua từ l.úc nào chẳng hay.
Những mối t.ình kéo dài cả thập kỷ chẳng đi đến đâu khiến người con g.ái kh.ông khỏi hụt hẫng và bất cần, khó có thể đến với ai tiếp theo vì khoảng thời gian để có những cơ hội t.ốt nhất đã dành trọn vẹn cho một người.
Còn người đàn ông, khi đã thành đạt dù ở độ tuổi 35 hay 40 họ vẫn có thể tìm cho mình một cô g.ái trẻ trung, xinh đẹp bên cạnh và hạnh phúc để nắm tay đến cuối đời.
Cái tuổi “toan về già” với tôi cũng đang rất gần, ở tuổi 27 với mối t.ình 5 năm, tôi chưa từng nhận được một lời hứa hẹn, một lời ngỏ ý nên thành ra suy nghĩ. Bạn bè cùng tuổi chỉ yêu 1-2 năm cũng có đứa khoe được cầu h.ôn, được đưa về ra mắt họ hàng, được hứa hẹn về một đ.ám c.ưới thật viên mãn. Nghĩ đến mình, tôi tủi thân, hai hàng nước mắt cứ trào ra kh.ông hiểu vì sao.
Tôi từng nghĩ rất nhiều xem lý do là gì, hai đứa bằng tuổi, cùng đồng hành với nhau từ l.úc ra trường, công việc còn bấp bênh, cuộc s.ống kh.ông ổn định. Vài năm đầu bản thân tôi cũng chưa nghĩ gì tới chuyện cưới hỏi vì cũng muốn công việc của bản thân ổn định, sau đỡ l.àm gánh nặng kinh tế cho chồng.
Cả hai chúng tôi phấn đấu kh.ông ngừng, cùng nắm tay nhau trong mọi khoảnh khắc, mọi vui buồn trong cuộc s.ống. Chuyện t.ình của chúng tôi được nhiều người mơ ước, người ta ghen tị vì yêu lâu chắc có nhiều kỷ niệm thật đẹp. Nhưng yêu lâu đâu có nghĩa là cả hai chúng tôi sẽ có một cái kết viên mãn.
Có một lần tôi hỏi, anh tính khi nào anh sẽ kết h.ôn, người yêu tôi im lặng một hồi rồi đáp: “30, có thể 35, khi anh cảm thấy mình đủ trưởng thành và lo được cho vợ con”. Tôi chẳng biết nên vui hay buồn với câu trả lời ấy.
Rồi rốt cuộc, người phụ nữ nắm tay anh ấy khi tuổi 30, 35 sẽ là ai? Chẳng có bất cứ sự chắc chắn nào người phụ nữ đó sẽ là tôi. Người đã dành cả tuổi trẻ đồng hành cùng anh ấy trong những năm tháng lập n.ghiệp sẽ có thể trở thành vị khách mời trong đ.ám c.ưới trong mơ của anh và người con g.ái khác.
Tôi đã nghĩ rất nhiều về viễn cảnh đó, kh.ông có gì được gọi là mãi mãi và chẳng có gì là kh.ông thể xảy ra, phải kh.ông?
Kh.ông ít lần tôi đi gặp gỡ bạn bè, người ta hỏi chúng tôi về đ.ám c.ưới. Bạn trai tôi đáp thẳng thừng: “Ôi còn trẻ chơi đã bạn ơi, lấy vợ sớm l.àm gì cho khổ, chúng tôi chưa có kế hoạch gì!”. Một câu trả lời vô tư nhưng khiến tim tôi tổn thương vô cùng. Người chưa có kế hoạch gì chỉ là một mình anh ấy, chứ kh.ông phải là “chúng tôi”.
Mọi người nói, tôi nên hỏi vì sao anh kh.ông một lần đưa tôi về ra mắt bố mẹ dù đã yêu lâu như vậy, nhưng tôi l.ắc đầu, vì nếu một người thật sự muốn đưa tôi về gặp bố mẹ để tính chuyện cưới xin, họ sẽ chủ động l.àm việc đó chứ kh.ông cần câu hỏi và sự thúc giục từ tôi. Tôi tự hỏi tại sao con g.ái phải chủ động trong việc này vậy?
Chia tay một mối t.ình 5 năm, 10 năm kh.ông phải điều dễ dàng. Khi bạn muốn đi đến tận cùng với người mình yêu và dành tất cả sự trân trọng nhưng có vẻ như đối phương kh.ông như vậy sẽ là cảm giác rất khó nói.
Tôi có nên tiếp tục dành tiếp thời gian cho mối t.ình này, hay mạnh dạn một lần dứt khoát chia tay để bắt đầu mối quan hệ mới, với người thực sự mong muốn có cái kết đẹp với tôi thay vì một t.ình yêu dài đằng đẵng kh.ông thấy tương lai?