5 năm trước, Minh từng nói với vợ: “Anh chỉ cần em tin anh. Dù ngoài kia bao nhiêu người đẹp, anh vẫn chỉ có mình em.” Nhưng chỉ 5 năm sau câu nói đó, Ly – người phụ nữ từng hết lòng vì gia đình – phát hiện chồng ngoại tình với chính cô thư ký mới tuyển, kém cô 8 tuổi, trẻ trung, khéo léo và quyến rũ.
Tối hôm ấy, Ly đã nấu sẵn bữa cơm tươm tất, định bụng sẽ nhẹ nhàng nói chuyện với chồng, mong anh dừng lại trước khi quá muộn. Nhưng khi Minh bước vào nhà, mùi nước hoa lạ từ áo anh khiến cô không nói được lời nào. Anh thản nhiên ngồi xuống ghế, rót ly nước rồi nói lạnh như thép: “Anh nghĩ, chúng ta nên dừng lại. Anh sẽ cho em 1 tỷ đồng, xem như bù đắp. Em ký đơn đi.”
Ly sững sờ. Người đàn ông từng nói sẽ “bảo vệ em cả đời” giờ lại ra giá cuộc hôn nhân như một món hàng rẻ tiền. “Một tỷ… để mua lại sự phản bội à?” – Ly cười nhạt, ánh mắt rớm nước. “Không, là để giải thoát cho cả hai.” – Minh đáp gọn, rút ra tờ giấy ly hôn đã chuẩn bị sẵn. Ly im lặng rất lâu. Rồi bất ngờ, cô mỉm cười dịu dàng: “Được thôi. Em đồng ý. Ký ở đâu?”
Minh ngẩn ra – anh tưởng cô sẽ khóc lóc, níu kéo. Nhưng không. Cô chỉ đứng dậy, vào phòng gói ghém quần áo, vài tấm ảnh cưới và tờ sổ tiết kiệm nhỏ. Sáng hôm sau My dắt con gái nhỏ đi không quên gửi lại Minh 1 câu: “Cảm ơn anh đã rõ ràng. Chúc anh hạnh phúc bên người mới.” Cánh cửa khép lại, Minh thở phào. Anh nghĩ mình vừa “thắng” một trận lớn.
Ly lặng lẽ rời thành phố, không về nhà ngoại, cũng không khóc than với ai. Cô đến một công ty luật – nơi bạn thân cô làm giám đốc – và nhờ người điều tra mọi thứ về tài sản, công ty, bất động sản của Minh. Cô biết rõ: công ty mà Minh đang làm giám đốc thực chất vẫn đứng tên đồng sở hữu của hai vợ chồng. Cô có quyền hợp pháp với 40% cổ phần mà trước đây anh nhờ cô đứng tên khi mới khởi nghiệp.
Minh ngỡ cô không hiểu gì về giấy tờ, kế toán, pháp lý – nhưng Ly lại có rất nhiều bạn bè thông thạo kế toán đã giúp cô nắm rõ tất cả hoạt động của công ty. Cô âm thầm thu thập bằng chứng anh chuyển tiền sang tài khoản riêng của cô thư ký, lập hồ sơ vi phạm nguyên tắc tài chính.
Ba tháng sau, trong buổi họp hội đồng quản trị, Ly bất ngờ xuất hiện. Mặc vest trắng, ánh mắt sắc lạnh, cô đặt xấp hồ sơ lên bàn: “Tôi là cổ đông hợp pháp của công ty. Và tôi có bằng chứng Giám đốc Minh đã sử dụng tiền công ty vào mục đích cá nhân.”
Căn phòng im phăng phắc. Minh bàng hoàng không tin vào mắt mình. Cô thư ký – người từng cười khẩy gọi Ly là “mụ đàn bà hết thời” – run rẩy không dám ngẩng đầu. Chỉ sau 1 tuần, Minh bị đình chỉ chức vụ, toàn bộ tài khoản bị phong tỏa để phục vụ điều tra. Căn biệt thự sang trọng anh đang sống cùng người tình cũng thuộc phần tài sản chung – và tòa án tạm thời phong tỏa theo yêu cầu của Ly.
Minh gầy rộc, tóc bạc đi nửa đầu. Anh đến quán cà phê nơi Ly hẹn, giọng run run: “Ly… em làm vậy để trả thù anh à?” Cô mỉm cười, ánh mắt không còn oán hận – chỉ còn sự bình thản đến lạnh lùng: “Không, em chỉ lấy lại những gì thuộc về em. Còn những gì em mất – lòng tin, tình yêu, những năm tháng thanh xuân – anh chẳng có gì đủ giá để bù được đâu.”
Minh cúi đầu, không nói nổi lời nào. Khi anh ngẩng lên, Ly đã đứng dậy, bước ra ngoài, dáng vẻ mạnh mẽ và tự tin như một người phụ nữ mới. Còn anh – người từng ra giá 1 tỷ để “mua tự do” – giờ chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng.

