Tôi là Ngọc, 34 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại Đà Lạt. Hai năm trước, tôi quyết định chấp nhận làm vợ hai của anh Hùng, một người đàn ông 42 tuổi, góa vợ, và đã có một cô con gái 10 tuổi tên là Linh.
Tôi biết anh Hùng qua một người bạn, và dù biết anh từng có vợ, tôi vẫn yêu anh vì sự chân thành và trách nhiệm của anh. Tôi dọn về sống cùng anh và Linh, cố gắng làm tròn vai trò của một người mẹ, dù Linh ban đầu khá lạnh lùng với tôi.
Sáng nay, ngày 17 tháng 5 năm 2025, lúc 10:25 sáng, tôi đang cặm cụi giặt quần áo trong sân sau nhà. Hôm nay là ngày nghỉ, anh Hùng nói anh đi gặp bạn ở trung tâm thành phố, còn tôi ở nhà cùng Linh. Tôi vừa giặt vừa nghĩ về cuộc sống hai năm qua – dù không danh chính ngôn thuận, tôi vẫn hạnh phúc vì được ở bên anh và thấy Linh dần mở lòng, gọi tôi là “mẹ Ngọc”.
Đang giặt, tôi nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng. Linh đứng sau lưng, giọng rụt rè: “Mẹ Ngọc, con muốn nói với mẹ một chuyện, nhưng mẹ đừng nói với bố nhé.” Tôi ngừng tay, quay lại nhìn con bé, mỉm cười: “Ừ, con nói đi, mẹ hứa.” Linh cúi đầu, thủ thỉ: “Con nghe bố nói chuyện điện thoại với ai đó, bố bảo… bố không yêu mẹ, bố chỉ ở với mẹ vì mẹ chăm con giỏi. Bố còn nói bố có người khác, và muốn bỏ mẹ.”
Tôi đứng không vững, tay bám vào chậu giặt để khỏi ngã. Đầu óc tôi quay cuồng. Hóa ra, hai năm qua, tôi sống trong ảo tưởng. Anh Hùng không yêu tôi, chỉ lợi dụng tôi để chăm sóc Linh, trong khi anh đã có người khác. Tôi cố giữ bình tĩnh, hỏi Linh: “Con nghe bố nói thế thật sao? Con có nghe nhầm không?” Linh gật đầu, mắt đỏ hoe: “Con nghe rõ mà. Con không muốn bố bỏ mẹ, mẹ tốt với con lắm.”
Tôi ôm Linh, nước mắt rơi, nhưng không muốn con bé thấy tôi yếu đuối. Tôi quyết định đối chất với anh Hùng. Chiều hôm đó, khi anh về nhà, tôi hỏi thẳng: “Anh Hùng, anh có thật lòng với em không? Hay anh chỉ lợi dụng em để chăm Linh?” Anh sững sờ, nhưng rồi cúi đầu, thừa nhận: “Anh xin lỗi, Ngọc. Anh không yêu em, nhưng anh cần em để Linh có người chăm sóc. Anh… anh đã có người khác từ lâu.”
Tôi đau như cắt, nhưng không khóc. Tôi nói: “Anh đi đi. Em không cần anh nữa.” Tôi thu dọn đồ đạc, rời khỏi nhà anh ngay tối hôm đó, dù Linh khóc lóc níu kéo. Tôi không giận Linh, nhưng tôi không thể tiếp tục sống với người không yêu mình. Tôi trở về nhà mẹ đẻ, bắt đầu lại cuộc sống của mình, làm nhân viên bán hàng tại một cửa hàng hoa ở Đà Lạt.
Một năm sau, tôi nghe tin anh Hùng bị người phụ nữ kia bỏ rơi, sống cô đơn và hối hận. Linh thường xuyên gọi điện cho tôi, kể rằng cô bé nhớ tôi, và tôi vẫn gặp Linh, coi cô bé như con. Tôi không quay lại với anh Hùng, nhưng tôi tha thứ, vì tôi nhận ra rằng tình yêu không thể ép buộc. Với tôi, việc rời đi là cách để tôi tìm lại giá trị của chính mình, và tôi học được rằng hạnh phúc không đến từ việc hy sinh mù quáng, mà từ việc yêu thương bản thân trước.
Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ
Link bài gốc
https://sohuutritue.net.vn/chap-nhan-lam-vo-2-roi-song-cung-con-gai-10t-cua-anh-1-hom-dang-cam-cui-giat-quan-ao-thi-con-gai-anh-vao-thu-thi-voi-toi-bi-mat-d119313.html