Bố chồng hỏi vay tôi 100 triệu để chữa bệnh cho người “em gái kết nghĩa” – ông nói giọng khẩn khoản:
“Bố không có ai để trông cậy, vợ chồng con thương bố thì cho bố vay ít, người ta đang nằm viện, cần lắm.”
Tôi không hỏi thêm.Tôi bán hết số vàng cưới cha mẹ đẻ cho, thậm chí rút sạch tài khoản tiết kiệm — chỉ mong làm tròn bổn phận dâu con.Chồng tôi lúc ấy đang công tác xa, tôi không nói gì để anh yên tâm.
Vừa chuyển khoản xong 100 triệu, tôi nhắn báo lại cho bố chồng.Ông chỉ “Seen” – không trả lời.Tôi nghĩ chắc ông đang ở bệnh viện, bận lo cho “người quen cũ”.
Nhưng 30 phút sau…Tôi đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, nước mắt rơi lã chã trước dòng tin nhắn từ người phụ nữ tên “Diễm Cũ”, với icon trái tim đỏ chót:
“Yêu quá, em nhận được rồi Em dùng tiền này đặt cọc biệt thự biển như mình tính nhé! Bố định khi nào nói với vợ con?”
Tôi nghẹn đến tận cổ họng.Tin nhắn không gửi nhầm — vì rõ ràng… số tài khoản đích thị là của tôi.Chỉ là… người đàn ông đầu bạc, tự xưng là “vì tình nghĩa”, vừa cầm lấy từng giọt máu của tôi và vợ chồng tôi — để đặt cọc một cuộc sống trăng gió.
Tôi không biết phải làm gì.Gọi điện thì ông không bắt máy.Nhắn cho chồng thì anh chỉ bảo:
“Bố chắc có lý do. Em đừng nghĩ lung tung. Để anh về rồi tính.”
Nhưng tôi biết. Có những thứ tính cách sẽ không “đợi anh về”. Nó cần được cắt bỏ ngay, hoặc nó sẽ ăn mòn cả lòng tin.