News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Bị đối xử như người thừa trong nhà con trai, ông Nhẫn 75 tuổi làm một điều khiến vợ chồng con trai phải khóc lóc cầu xin.

Bị đối xử như người thừa trong nhà con trai, ông Nhẫn 75 tuổi làm một điều khiến vợ chồng con trai phải khóc lóc cầu xin.

Bạch Hổ 15 Tháng 7, 2025

Tiếng lào xào của gió luồn qua khe cửa, mang theo cái lạnh se sắt của buổi sáng sớm đầu đông. Ông Nhẫn, 75 tuổi, ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, nhìn ra khoảng sân vắng. Từng giọt sương đêm còn đọng trên lá cây, lấp lánh dưới ánh bình minh yếu ớt. Một tách trà nóng đặt cạnh ông, khói bốc lên nghi ngút, mang theo hương thơm dịu nhẹ, nhưng dường như không làm ấm nổi không khí lạnh lẽo quanh ông.

Ông Nhẫn đã sống trong ngôi nhà này hơn nửa thế kỷ. Ngôi nhà mặt phố, rộng rãi, từng là tổ ấm của ông, của vợ ông, và của đứa con trai duy nhất. Giờ đây, ông vẫn ở đây, nhưng cảm giác về một tổ ấm đã phai nhạt từ lâu. Ông sống cùng vợ chồng con trai, Thắng, và con dâu, Lan. Hai đứa cháu nội của ông, An và Bình, cũng lớn lên dưới mái nhà này.

Thế nhưng, cuộc sống của ông Nhẫn trong chính ngôi nhà của mình lại chẳng khác gì một người khách trọ. Ông bị đối xử như người thừa, một cái bóng lặng lẽ tồn tại trong một không gian vốn dĩ thuộc về ông. Bữa ăn của ông thường được dọn riêng, một mâm cơm nhỏ đặt ở góc bếp, trong khi cả gia đình quây quần ở bàn ăn giữa nhà, tiếng nói cười rộn rã. Ông Nhẫn không trách, chỉ lặng lẽ cầm bát đũa, gắp từng miếng cơm nguội ngắt. Hương vị bữa cơm gia đình dường như đã là một khái niệm xa xỉ đối với ông.

Thắng, con trai ông, là một người đàn ông thành đạt. Anh bận rộn với công việc, với những mối quan hệ xã hội. Lan, con dâu ông, là một người phụ nữ sắc sảo, nhưng lại khá thực dụng. Cô luôn cho rằng ông Nhẫn đã già yếu, vô dụng, chỉ là gánh nặng cho gia đình.

“Cha cứ ngồi một chỗ thôi,” Lan thường nói, giọng cô có vẻ khó chịu. “Để con làm. Cha làm hỏng hết đồ đạc thì sao.”

Những lời nói đó thường nhắm vào việc ông Nhẫn muốn phụ giúp một tay trong nhà, hay đơn giản chỉ là muốn chạm vào chiếc ti vi thông minh, chiếc máy tính bảng mà lũ cháu vẫn thường hay dùng. Ông Nhẫn thích xem thời sự, thích đọc báo mạng, nhưng tất cả những đồ điện tử đó đều bị cấm. “Cha không biết dùng đâu. Để bọn con dùng,” Thắng thường nói vậy, kèm theo cái nhìn đầy vẻ khó chịu. Ông Nhẫn chỉ biết thở dài, lặng lẽ rút tay về. Ông không muốn làm phiền ai.

Một buổi tối, cả nhà chuẩn bị đi ăn tiệc. Thắng mặc bộ vest lịch lãm, Lan váy áo lộng lẫy. Hai đứa cháu nội cũng được diện những bộ đồ mới. Tiếng cười nói rộn rã khắp nhà. Ông Nhẫn ngồi lặng lẽ trên ghế sofa, nhìn họ. Ông cũng muốn đi, muốn được hòa mình vào không khí vui vẻ đó. Nhưng không ai nói với ông một lời nào. Không ai rủ ông đi cùng. Họ dường như quên mất sự hiện diện của ông.

“Ba ơi, tụi con đi đây,” Thắng nói vọng vào, không nhìn thẳng vào ông. “Ba cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé.”

Ông Nhẫn gật đầu. Ông nhìn theo bóng lưng họ khuất dần sau cánh cửa. Căn nhà bỗng chốc trở nên trống trải đến lạ. Ông Nhẫn cảm thấy một nỗi cô đơn dâng trào trong lòng. Ông đã cố gắng sống hòa hợp, đã cố gắng không làm phiền ai. Nhưng dường như, sự cố gắng của ông chỉ khiến ông trở nên vô hình hơn trong mắt con cái.

Nhiều đêm, ông Nhẫn nằm trằn trọc không ngủ được. Ông nhớ về người vợ quá cố của mình. Bà là người duy nhất luôn hiểu và yêu thương ông. Nếu bà còn sống, có lẽ ông đã không phải chịu đựng cảnh này. Ông nhớ về những ngày tháng Thắng còn nhỏ, anh quấn quýt bên ông, gọi “Ba ơi, ba ơi” mỗi khi anh cần gì đó. Giờ đây, tiếng “Ba ơi” đã trở nên xa lạ.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ông Nhẫn. Ông đã quá già rồi, ông không muốn làm gánh nặng cho ai nữa. Ông không muốn sống một cuộc sống mà ông bị coi như người thừa. Ông cần tìm một nơi mà ông cảm thấy nhẹ lòng, nơi ông có thể sống những ngày cuối đời một cách bình yên, thanh thản.

Sáng hôm sau, ông Nhẫn lặng lẽ rời khỏi nhà. Ông đến gặp một người môi giới bất động sản. Căn nhà mặt phố đứng tên ông, là tài sản duy nhất mà ông có. Ông quyết định bán nó.

“Ông có chắc không ạ?” Người môi giới hỏi, có vẻ ngạc nhiên. “Căn nhà này có giá trị rất lớn.”

“Tôi chắc chắn,” ông Nhẫn nói, giọng ông bình thản. “Tôi muốn bán nó.”

Quá trình giao dịch diễn ra nhanh chóng. Căn nhà được bán với giá rất cao. Ông Nhẫn nhận được một khoản tiền lớn. Ông không giữ lại cho mình một đồng nào. Ông biết, tiền bạc không thể mua được hạnh phúc, không thể mua được tình cảm gia đình.

Ông Nhẫn đến ngân hàng, chuyển phần lớn số tiền vào một tài khoản riêng, rồi rút ra một phong bì dày. Ông để lại phong bì đó trên bàn, kèm theo một tờ giấy nhỏ ghi dòng chữ: “200 triệu làm quà cưới cho cháu nội An.” An là đứa cháu nội mà ông yêu thương nhất. Nó thường lén vào phòng ông, trò chuyện với ông, kể cho ông nghe những câu chuyện ở trường. Dù còn nhỏ, nhưng An là người duy nhất trong nhà vẫn còn dành cho ông một chút tình cảm.

Sau khi bán nhà và để lại số tiền, ông Nhẫn đi đến một ngôi chùa ở ngoại ô thành phố. Ngôi chùa yên bình, cổ kính, nằm giữa những hàng cây xanh mát. Tiếng chuông chùa vang vọng, mang theo sự thanh tịnh, nhẹ nhàng. Ông Nhẫn quyết định sẽ ở lại đây, làm công quả, sống những ngày cuối đời trong sự an yên.

Sư thầy đón tiếp ông Nhẫn với tấm lòng từ bi. “Ông đến đây tìm gì?” Sư thầy hỏi.

“Tôi đến đây để tìm sự bình yên,” ông Nhẫn nói, giọng ông thanh thản. “Tôi muốn sống những ngày cuối đời trong sự thanh tịnh, không còn vướng bận trần tục.”

Sư thầy mỉm cười. “Cửa Phật luôn rộng mở cho những ai muốn tìm về nẻo thiện.”

Ông Nhẫn bắt đầu cuộc sống mới ở chùa. Ông dậy sớm, cùng các sư thầy tụng kinh, niệm Phật. Ông quét dọn sân chùa, tưới cây, và làm những công việc lặt vặt khác. Cuộc sống ở chùa đơn giản, nhưng lại mang đến cho ông một sự bình yên mà ông chưa bao giờ có được trong chính ngôi nhà của mình. Ông không còn phải chịu đựng những ánh mắt khó chịu, những lời nói lạnh nhạt. Ông được sống một cuộc sống có ý nghĩa, được làm những điều mà ông yêu thích.

Trong khi đó, ở nhà, Thắng và Lan trở về sau chuyến đi tiệc. Họ không thấy ông Nhẫn đâu. Ban đầu, họ không để ý lắm, nghĩ rằng ông đi dạo đâu đó. Nhưng khi tìm khắp nhà vẫn không thấy ông, họ bắt đầu lo lắng.

Lan bước vào phòng ông Nhẫn. Cô nhìn thấy phong bì và tờ giấy trên bàn. Cô cầm phong bì lên, mở ra, và sững sờ khi nhìn thấy số tiền bên trong. “Anh Thắng ơi! Tiền đâu mà nhiều thế này?”

Thắng vội vàng chạy vào. Anh nhìn thấy phong bì, rồi nhìn tờ giấy ghi dòng chữ của ông Nhẫn. “Quà cưới cho cháu nội An.”

Thắng và Lan nhìn nhau, ánh mắt họ đầy vẻ hoài nghi. Rồi Lan nhìn xung quanh, cô chợt nhận ra điều gì đó. “Cái sổ đỏ! Anh ơi, cái sổ đỏ đâu rồi?”

Thắng chạy đến tủ, tìm kiếm. Đúng như vậy, sổ đỏ đã biến mất. Một cảm giác lo lắng bướu víu trong lòng họ.

Họ hỏi hàng xóm, hỏi những người quen biết, nhưng không ai biết ông Nhẫn đã đi đâu. Cuối cùng, một người hàng xóm nói rằng, ông Nhẫn đã đi gặp người môi giới bất động sản.

Thắng và Lan như chết lặng. Họ vội vàng đến gặp người môi giới. Người môi giới xác nhận, ông Nhẫn đã bán căn nhà, và đã đi rồi.

Thắng cảm thấy một nỗi ân hận dâng trào trong lòng. Anh nhớ lại những ngày tháng ông Nhẫn sống lặng lẽ trong nhà, nhớ lại những lần anh và Lan đã đối xử tệ bạc với ông. Anh nhớ lại những lần ông Nhẫn muốn giúp đỡ, nhưng lại bị anh và Lan gạt đi. Anh nhớ lại những bữa ăn riêng của ông, những lần ông ngồi cô độc nhìn gia đình mình quây quần. Tất cả như một thước phim quay chậm, từng cảnh, từng lời nói, từng ánh mắt, tất cả đều hiện rõ mồn một trong tâm trí anh.

“Anh ơi, bây giờ sao đây?” Lan nói, giọng cô đầy vẻ hoảng loạn. “Căn nhà đó là tất cả tài sản của chúng ta mà!”

Thắng không nói gì. Anh chỉ cảm thấy một nỗi đau xót. Không phải vì mất nhà, mà vì mất cha. Anh đã đối xử tệ bạc với cha mình, và giờ đây, anh đã mất cha vĩnh viễn.

Thắng và Lan đi khắp nơi tìm ông Nhẫn. Họ đến những nơi ông thường lui tới, hỏi thăm những người bạn già của ông, nhưng tất cả đều vô vọng. Không ai biết ông Nhẫn đã đi đâu.

Một tháng sau, trong một lần tình cờ, một người bạn của Thắng nhìn thấy ông Nhẫn trong chùa. Anh ta vội vàng báo tin cho Thắng.

Thắng và Lan vội vàng đến chùa. Khi nhìn thấy ông Nhẫn trong bộ áo nâu sồng, đang quét dọn sân chùa, Thắng không cầm được nước mắt. Anh chạy đến, quỳ xuống trước mặt ông.

“Ba ơi! Ba về nhà đi ba! Con xin lỗi ba! Con đã sai rồi ba ơi!” Thắng khóc nức nở, ôm chặt lấy chân ông Nhẫn.

Lan cũng chạy đến, quỳ xuống bên cạnh Thắng. “Cha ơi, con xin lỗi cha! Con đã đối xử tệ bạc với cha! Xin cha hãy tha thứ cho con!”

Ông Nhẫn nhìn Thắng và Lan. Ánh mắt ông không còn sự giận dữ hay oán trách nữa, mà chỉ là sự bình thản. “Các con về làm gì?” ông Nhẫn hỏi, giọng ông nhẹ nhàng.

“Ba ơi, con sai rồi ba! Con hối hận lắm! Ba về nhà đi ba! Con hứa sẽ chăm sóc ba thật tốt! Con hứa sẽ không bao giờ để ba phải buồn nữa!” Thắng nói, giọng anh nghẹn ngào.

“Căn nhà đó… ba đã bán rồi,” ông Nhẫn nói. “Ba đã cho các con tất cả những gì ba có.”

Thắng và Lan ngẩng đầu lên, nhìn ông. “Ba ơi, tụi con không cần nhà! Tụi con chỉ cần ba thôi!”

Ông Nhẫn mỉm cười, một nụ cười hiền hậu, nhưng cũng đầy vẻ xót xa. “Ở đâu thấy nhẹ lòng, nơi đó là nhà.”

Lời nói của ông Nhẫn như một lời nhắc nhở sâu sắc. Thắng và Lan hiểu rằng, ông Nhẫn đã tìm thấy được sự bình yên ở đây. Ông không còn muốn quay về ngôi nhà cũ, nơi ông đã từng bị đối xử như người thừa.

“Ba ơi, vậy ba cứ ở đây nhé,” Thắng nói, nước mắt anh vẫn lăn dài. “Tụi con sẽ thường xuyên đến thăm ba. Tụi con sẽ chăm sóc ba ở đây.”

Ông Nhẫn gật đầu. “Các con cứ sống tốt đi. Ba ở đây rất bình yên.”

Thắng và Lan rời chùa. Họ cảm thấy một nỗi đau xót, nhưng cũng có một sự nhẹ nhõm. Họ biết rằng, ông Nhẫn đã tìm thấy được hạnh phúc của mình. Và họ cũng đã học được một bài học quý giá về tình cảm gia đình, về sự biết ơn và về cách đối xử với người già.

Sau ngày hôm đó, Thắng và Lan đã thay đổi rất nhiều. Họ bán căn nhà mới mua, dùng số tiền đó để mua một căn hộ nhỏ hơn, và phần còn lại thì để làm ăn, trả nợ. Họ sống giản dị hơn, và dành nhiều thời gian hơn cho hai đứa con. Họ thường xuyên đến chùa thăm ông Nhẫn, mang theo những món ăn chay mà ông thích. Họ trò chuyện với ông, kể cho ông nghe về cuộc sống của họ, về những đứa cháu nội.

An và Bình cũng thường xuyên đến chùa thăm ông nội. Chúng rất yêu thương ông nội. Chúng chạy nhảy quanh sân chùa, cười đùa vui vẻ. Ông Nhẫn nhìn các cháu, ánh mắt ông tràn đầy niềm hạnh phúc.

Cuộc sống của ông Nhẫn ở chùa rất thanh tịnh. Ông không còn vướng bận những lo toan, phiền muộn của cuộc sống. Ông được sống một cuộc sống ý nghĩa, được làm những điều ông yêu thích. Ông Nhẫn không còn cảm thấy cô đơn nữa. Ông đã tìm thấy được sự bình yên trong tâm hồn, nơi mà ông cảm thấy mình thực sự thuộc về.

Câu chuyện của ông Nhẫn là một minh chứng cho việc, dù cuộc sống có khắc nghiệt đến mấy, thì con người vẫn có thể tìm thấy được hạnh phúc, tìm thấy được sự bình yên. Đó là câu chuyện về lòng hiếu thảo muộn màng, về sự tha thứ, và về việc tìm thấy ý nghĩa cuộc sống ở một nơi không ngờ tới.

Và Thắng, mỗi khi nhớ lại những gì đã xảy ra, lại cảm thấy một nỗi ân hận sâu sắc. Nhưng anh biết, anh không thể quay ngược thời gian. Anh chỉ có thể sống tốt hơn, yêu thương cha mình nhiều hơn, và bù đắp cho ông những gì anh đã làm mất. Anh đã học được rằng, gia đình không chỉ là nơi để ở, mà là nơi để yêu thương, để chia sẻ, và để trân trọng nhau.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Con dâu Đi làm về tối nào cũng tắm rất lâu mẹ chồng lén rồi lập tức báo công an

Con dâu Đi làm về tối nào cũng tắm rất lâu mẹ chồng lén rồi lập tức báo công an

Cậu thanh niên 30 yêu bà đại gia 52 tuổi, ngày bà thông báo có thai, cả họ bắt bà làm ngay một việc kinh khủng…

Cậu thanh niên 30 yêu bà đại gia 52 tuổi, ngày bà thông báo có thai, cả họ bắt bà làm ngay một việc kinh khủng…

NEWS

  • Vất vả 8 năm mới có mụn con, cặp đôi diễn viên nổi tiếng hạnh phúc mừng thôi nôi con gái
    Vất vả 8 năm mới có mụn …
  • Giá vàng sáng hôm nay (16-6-2025)
    Giá vàng sáng hôm nay (16-6-2025)
  • Thêm một vụ r: ơi máy bay ở Ấn Độ, toàn bộ hành khách tu:vong, trong đó có bé gái 23 tháng tuổi
    Thêm một vụ r: ơi máy bay …
  • Cái kết đắng cho người tài xế taxi thu 4,2 triệu đồng của 2 người vùng cao, giờ thì đẹp mặt rồi
    Cái kết đắng cho người tài xế …
  • Công an xác định chủ nhân của chiếc ô tô tông chết 2 người ở TPHCM
    Công an xác định chủ nhân của …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]