Bà Hảo – mẹ của ba chị em Hạnh, Hường và Hòa – sống một mình trong căn nhà cấp 4 ở làng. Tuổi già sức yếu, bà quyết định bán căn nhà, chia đều số tiền 1,2 tỷ cho ba người con. Khi đưa tiền, bà chỉ nói một điều kiện duy nhất:
“Mỗi tháng đứa nào nhận tiền thì gửi lại cho mẹ 3 triệu phụ dưỡng, coi như tiền ăn uống thuốc men. Ai không gửi thì thôi, mẹ không ép.”
Hai cô em Hường và Hòa lắc đầu:– Thôi mẹ giữ nhà mà ở, chứ bán rồi còn phải gửi tiền lại thì tụi con không kham nổi.
Chỉ có chị cả Hạnh gật đầu đồng ý, nhận phần tiền của mình và đưa mẹ 3 triệu mỗi tháng. Từ đó, bà dọn sang ở chung nhà với vợ chồng chị cả.
Thời gian trôi qua, mối quan hệ chị em ngày càng xa cách. Hai cô em nghĩ mẹ đã “dồn” hết tình thương cho chị cả, còn chị Hạnh thì vừa phải nuôi mẹ, vừa nghe lời xì xào của họ hàng rằng “mang mẹ về để giữ tiền”.
Một năm sau, bà Hảo qua đời. Ngày tang lễ, khi khách khứa vừa thưa bớt, bà Tư hàng xóm hớt hải chạy sang, kéo tay chị Hạnh ra ngoài đồng:– Này, chị có biết không? Cái thửa ruộng 5 sào ở ven đường lớn mà bà Hảo hay ra trồng rau… bà mua lại từ hồi bán nhà đó. Nhưng bả nhờ tôi đứng tên hộ để giấu, định bụng lúc mất thì giao lại cho chị, coi như trả công nuôi dưỡng.
Chị Hạnh chết lặng, nước mắt trào ra. Cả ba chị em cùng chạy ra ruộng thì thấy bà Tư mở cái hộp sắt chôn dưới gốc xoài, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và một tờ giấy viết tay:
“Đất này là của Hạnh. Con đã gánh mẹ lúc cuối đời, đây là lời cảm ơn. Đừng để em con trách móc, mẹ tin con sẽ biết cách cư xử.”
Hai cô em Hường và Hòa đứng sững, mặt tái đi. Giá đất ven đường giờ đã tăng gấp mấy lần, đủ để đổi đời. Họ chỉ biết nhìn chị cả ôm chặt tờ giấy đỏ, đôi tay run run…
Và lúc ấy, ai cũng hiểu — đôi khi thứ quý giá nhất không nằm trong số tiền được chia ngay, mà ở cái “điều kiện” tưởng chừng thiệt thòi lúc ban đầu.