Lương bảo vệ ít ỏi, t.iền tiết kiệm chẳng có bao nhiêu. M.ất việc thế này, anh cũng kh.ông dám gọi về b.áo cho mẹ, sợ bà lo lắng. ADVERTISEMENT
Minh Thành năm nay 28 tuổi, l.àm bảo vệ cho khu chợ đêm nhộn nhịp nhất thành phố. Công việc vất vả, lương chẳng được bao nhiêu, nhưng anh vẫn gắn bó. Phần vì mưu s.inh, phần vì anh kh.ông muốn thấy ai đó gặp khó khăn mà mình kh.ông thể giúp.
Mỗi t.ối, khi tuần tra quanh chợ, Minh Thành thường thấy một b.é g.ái chừng 8 tuổi ngồi ở góc khuất. Người gầy nhom, quần áo lấm lem, rách tả tơi, đôi mắt to tròn nhưng chất đầy nỗi buồn. B.é kh.ông xin xỏ ai, chỉ lặng lẽ ngồi đó, như đã quen với việc bị người ta xua đuổi.
Hô.m ấy, trời trở lạnh. Minh Thành vừa đi ngang qua quầy bánh mì thì thấy cô b.é rón rén đứng trước quầy, mắt dán chặt vào những ổ bánh vàng ruộm nóng hổi. B.é nuốt nước bọt, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chưa kịp mở miệng, bà chủ quán – một người phụ nữ trung niên khó tính, cau mày quát lớn:
“Cút ngay! Ở đây kh.ông bố thí cho lũ ăn xin!”
Cô b.é gi.ật mình, vội cúi đầu, líu ríu bước lùi ra sau. Minh Thành nhìn cảnh đó, kh.ông kìm được nữa. Anh bước tới, rút trong túi ra tờ t.iền lẻ đặt lên quầy:
“Cô bán cho b.é một ổ bánh đi. T.iền tôi trả.”
Người phụ nữ lườm anh một cái nhưng vẫn miễn cưỡng đưa bánh. Cô b.é cầm lấy ổ bánh, ngước lên nhìn anh với đôi mắt long lanh biết ơn:
“Cảm ơn chú…”
Minh Thành mỉm cười, xoa nhẹ đầu b.é g.ái:
“Ăn đi, đừng để bụng đói.”
Chuyện tưởng chỉ có thế mà lại kh.ông đơn g.iản như vậy. Một s.ố tiểu thương gần đó thấy cảnh này thì xì xào. Chủ quán phở bên cạnh hất hàm nói:
“Cậu bảo vệ à, đừng có dại mà đi bênh lũ ăn xin. Tụi nó toàn là l.ừa đ.ảo thôi!”
Người khác cũng lên tiếng:
“Đúng đó! Bây giờ cậu giúp nó, mai mốt cả đám kéo tới đây thì l.àm sao?”
Minh Thành nghe vậy chỉ cười nhẹ, đáp lại bình thản:
“Cô b.é chỉ là một đứa trẻ đói khát, tôi kh.ông đành lòng bỏ mặc.”
Lời nói của anh chẳng l.àm ai x.úc động, mà chỉ khiến họ thêm khó chịu. Một nhóm người bèn kéo nhau đến p.hản ánh với quản lý khu chợ. Và kết quả chỉ ngay hô.m sau, Minh Thành bị gọi lên và nhận quyết định nghỉ việc ngay lập tức.
Kh.ông còn việc l.àm, Minh Thành đành ngồi thẫn thờ ở vỉa hè, chẳng biết phải l.àm gì tiếp theo. Lương bảo vệ ít ỏi, t.iền tiết kiệm chẳng có bao nhiêu. M.ất việc thế này, anh cũng kh.ông dám gọi về b.áo cho mẹ, sợ bà lo lắng. Bất ngờ, một chiếc xe sang trọng m.àu đen chầm chậm dừng lại ngay trước m.ặt anh. Cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên bước xuống. Ông ta mặc bộ vest đắt t.iền, ánh mắt đầy x.úc động khi nhìn Minh Thành.
“Cậu là Minh Thành đúng kh.ông?”
Anh ngạc nhiên đứng lên:
“Dạ đúng… nhưng ông là ai?”
Chưa kịp hiểu chuyện gì, Minh Thành bỗng thấy một bóng dáng nhỏ nhắn chạy tới. Là cô b.é ăn xin t.ối qua! Nhưng hô.m nay, b.é kh.ông còn bộ dạng lấm lem nữa, mà đã thay một chiếc váy sạch sẽ, mái tóc cũng đã được chải gọn gàng. B.é nhào đến ô.m chầm lấy anh, reo lên:
“Chú ơi! Đây là ba con!”
Minh Thành sững người. Người đàn ông mỉm cười, giọng nói nghẹn lại vì x.úc động:
“Tôi là Hoàng Nam. Cảm ơn cậu… Nhờ cậu mà tôi tìm lại được con g.ái mình.”
Tuần trước, b.é An (con g.ái ông Hoàng Nam) bị bắt cóc khi đi chơi cùng mẹ. Gia đình ông đã tìm kiếm khắp nơi nhưng kh.ông có kết quả. Những k.ẻ buôn người đã huấn luyện b.é trở thành một đứa trẻ ăn xin, lang thang kiếm t.iền cho bọn chúng. Nhưng may mắn b.é đã trốn thoát vài ngày trước. Vì quá đói, b.é tìm đến khu chợ đêm… và gặp được Minh Thành. T.ối qua, sau khi được Minh Thành giúp đỡ, b.é đã tìm cách nhờ một người t.ốt bụng b.áo tin về gia đình. Và giờ đây, cuối cùng b.é cũng được đoàn tụ với cha mình. Ông Hoàng Nam nhìn Minh Thành, giọng đầy biết ơn:
“Nếu kh.ông có cậu, có lẽ con b.é vẫn còn lưu lạc ngoài đường. Tôi thực sự kh.ông biết phải cảm ơn cậu thế nào…”
Minh Thành lặng người. Anh chỉ l.àm một việc mà bất kỳ ai có lòng trắc ẩn cũng sẽ l.àm kh.ông ngờ điều đó lại thay đổi cả s.ố phận của một đứa trẻ. Bỗng ông Hoàng Nam lên tiếng:
“Cậu có muốn l.àm việc cho tôi kh.ông?”
Minh Thành tròn mắt, ông Nam gật đầu nói tiếp:
“Tôi muốn mời cậu vào l.àm việc trong đội an ninh của tập đoàn tôi. Tôi cần một người có tấm lòng nhân hậu và chính trực như cậu.”
Minh Thành ch:ết lặng, cả khu phố xôn xao. Những người tiểu thương hô.m qua còn bàn tán về anh giờ đây ai cũng ngỡ ngàng. Từ một bảo vệ bị đuổi việc giờ lại có cơ hội l.àm cho một tập đoàn lớn. Sau một thoáng do dự, Minh Thành gật đầu. Cuộc đời Minh Thành rẽ sang một hướng khác vì một hành động nhỏ. Có lẽ chính nhờ những điều nhỏ b.é ấy mà thế giới này vẫn còn ấm áp.
Theo Tạp chí Sở hữu trí tuệ
Link bài gốc
https://sohuutritue.net.vn/anh-bao-ve-ngheo-mat-viec-vi-benh-vuc-co-be-an-xin-hom-sau-sieu-xe-den-tim-khien-ca-pho-sung-so-d273223.html