Hết tiền, tôi đành dọn qua nhà anh trai ở nhờ. Suốt cả tháng trời, tôi thấy chị dâu suốt ngày ăn mặc lôi thôi, tóc tai rối bời, chỉ loanh quanh trong bếp nấu nướng. Trong khi đó, anh trai thì lại vắng nhà liên tục, hôm về thì có mùi nước hoa lạ, điện thoại cứ giấu giấu giếm giếm.
Máu nóng trong người tôi bốc lên, một hôm tôi buột miệng quát thẳng với chị dâu:– “Chị suốt ngày chỉ biết cơm nước thế này, không biết giữ chồng thì mất lúc nào không hay đâu!”
Ai ngờ, chị dâu không nổi giận mà chỉ thản nhiên, cười nhạt đáp lại một câu làm tôi sững sờ:– “Giữ đàn ông làm gì? Chị giữ cái khác được rồi.”
Nghe vậy tôi tái mặt, lòng bồn chồn không yên. Cả đêm hôm ấy tôi không ngủ, sáng sớm hôm sau lao vội về nhà.
Vừa mở cửa, tôi sững người khi thấy cảnh… chồng mình đang lúi húi trong bếp, đeo tạp dề nấu nướng, dọn dẹp y như một người chồng hiền của… nhà chị dâu!
Lúc đó tôi mới bẽ bàng hiểu ra: trong khi tôi tưởng chị dâu bỏ bê, không giữ chồng thì thực ra chị ấy đã “giữ” luôn… chồng của tôi.
Cú sốc ấy khiến tôi nghẹt thở, đứng chết lặng ngay giữa nhà, chẳng biết nên gào lên, hay là bỏ chạy cho khuất mắt…