Hoa vừa tròn 18 tuổi. Học hết lớp 12, cô quyết định không thi đại học. Nhà nghèo, bố mẹ quanh năm làm ruộng không đủ ăn, Hoa lên thành phố xin việc. Không bằng cấp, không kinh nghiệm, cô xin làm bưng bê cho một quán phở sáng. Công việc cực, lương thấp, nhưng ít nhất còn đỡ gánh cho bố mẹ ở quê.
Một buổi sáng, khi Hoa đang bê phở ra bàn thì một người đàn ông lịch lãm, hơn cô cả hai chục tuổi, nhìn cô chăm chú. Ánh mắt ông ta không lả lơi, không trêu chọc – mà như đang cân đo điều gì đó. Hôm sau, ông lại đến. Rồi hôm sau nữa.
Đến lần thứ bảy, ông ta mời Hoa ngồi xuống.
– Em có muốn đổi đời không?
Hoa ngập ngừng.
– Anh cần một người sinh cho anh hai đứa con. Anh sẽ lo cho em mọi thứ: nhà, tiền, dưỡng thai, chăm sóc. Sau đó, em không cần làm gì nữa. Chỉ việc sống thoải mái.
Hoa sững sờ. Ngỡ như trong phim. Nhưng khi ông ta đưa hợp đồng ra – đầy đủ giấy tờ pháp lý, bác sĩ riêng, tài xế đưa đón – cô bắt đầu tin.
Không phải vì tiền. Mà vì cuộc đời này, lần đầu tiên, có người muốn “mua” thứ gì đó từ cô – như thể cô cũng có giá trị.
Hoa đồng ý.
Cuộc sống sau đó như trong mơ. Cô được đưa về một căn biệt thự nhỏ riêng biệt, được chăm sóc kỹ càng. Không ai ép buộc cô làm gì. Không ai động đến cô. Chỉ là một lần duy nhất – đêm hôm ấy – ông ta đến, trầm mặc và lạnh lùng.
Chín tháng sau, Hoa sinh hai bé trai sinh đôi. Cô chưa kịp khen các con đáng yêu thì đã thấy ông ta xuất hiện cùng một người phụ nữ xinh đẹp, mặc đồ công sở chỉnh tề.
– Đây là vợ tôi – ông ta nói. – Cảm ơn cô đã hoàn thành hợp đồng.
Hoa chết lặng.
Cô ngờ ngợ: hóa ra… cô chỉ là người đẻ thuê?
Người vợ nhìn cô không một chút cảm xúc. Không có ghen tuông. Không có cay nghiệt. Chỉ lạnh băng.
– Chúng tôi bị vô sinh – bà ta nói – Chúng tôi chọn em vì bác sĩ nói em khỏe mạnh, gien tốt, thông minh.
Hoa bật khóc.
– Còn tôi thì sao? Tôi có được làm mẹ chúng không?
Người đàn ông ngắt lời:
– Cô có quyền, nếu muốn kiện tụng. Nhưng tôi nghĩ… cô biết rõ từ đầu. Cô đã ký.
Hoa nhìn hai đứa trẻ đang ngủ say. Lòng đau như cắt. Mình sinh ra chúng, mang nặng đẻ đau, vậy mà giờ… lại phải rời xa?
Tối đó, Hoa bỏ đi. Không mang theo gì. Chỉ để lại một bức thư bên nôi:
“Nếu các con sau này lớn lên, biết được mẹ các con là ai… hãy tha thứ cho mẹ. Mẹ đã chọn tiền thay vì tình mẫu tử. Nhưng giờ mẹ biết: làm mẹ không thể tính bằng hợp đồng.”
Cô trở về quê, lại bưng phở. Nhưng lần này, cô đã khác. Cô không còn là một cô gái ngây thơ mơ mộng đổi đời. Cô là người mẹ – dù bị tước mất quyền làm mẹ – nhưng trái tim đã biết yêu thương thực sự là gì.