Vợ giàu t//ai n//ạn ng/uy kị/ch, chồng và nh/ân tì/nh nh/ẫn tâ/m r/út ố/ng t/hở, tưởng kế hoạch thành công thì…
Hương là con gái duy nhất của một gia tộc bất động sản khét tiếng Sài Gòn. Từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cô vừa xinh đẹp vừa thông minh, được bố mẹ chiều hết mực. Khi Hương 28 tuổi, cô gặp Minh – một kiến trúc sư có vẻ ngoài điềm đạm, nói chuyện khéo léo. Bất chấp bạn bè cảnh báo Minh xuất thân nghèo khó, cô vẫn cưới, tin rằng tình cảm sẽ vượt qua mọi rào cản.
Ba năm đầu hôn nhân, Minh tỏ ra yêu thương, chăm sóc. Nhưng khi bố mẹ Hương qua đời, để lại cho cô khối tài sản lớn, thái độ của Minh dần thay đổi. Anh thường xuyên đi công tác, về nhà muộn, hay viện cớ áp lực để né chuyện con cái. Hương vẫn ngây thơ tin chồng bận rộn vì công việc.
Cho đến một buổi chiều mưa, Hương phát hiện tin nhắn trong điện thoại Minh:
“Tối nay anh qua nhé, nhớ mang chai vang lần trước.”
Người gửi là Lan – một nhân viên cấp dưới trong công ty Minh. Tim cô lạnh băng, nhưng thay vì làm ầm lên, Hương chọn im lặng. Cô cần bằng chứng.
Một tháng sau, định mệnh ập tới. Hương gặp sự cố xe hơi trên đường đi công tác. Chiếc xe mất lái đâm vào dải phân cách. Cô được đưa vào bệnh viện trong tình trạng hôn mê, phải thở máy. Khi tin vừa lan ra, Minh cùng Lan đã xuất hiện… nhưng không phải để chăm sóc.
Minh nắm tay Lan trong phòng bệnh vắng, giọng thấp nhưng lạnh:
– Đây là cơ hội duy nhất. Nếu cô ấy khỏe lại, tài sản vẫn thuộc về cô ấy. Nếu… không vượt qua, mọi thứ sẽ là của chúng ta.
Lan do dự:
– Anh chắc chứ? Nguy hiểm lắm đấy.
– Ai biết được? Sự cố nặng như vậy, rút ống thở… chỉ là cô ấy yếu quá mà không gắng nổi.
Đêm đó, khi ca trực của y tá vừa đổi, Minh lẻn vào phòng, tay run run nhưng ánh mắt rắn lại. Anh kéo nhẹ ống thở ra. Tiếng máy báo động vang lên chói tai, rồi im bặt khi anh tắt hẳn nguồn. Minh và Lan bỏ đi, tim đập loạn, nhưng trong đầu đã mường tượng viễn cảnh cầm trong tay toàn bộ tài sản.
Hai ngày sau, giấy báo tin buồn được ký. Minh đóng vai người chồng đau khổ trước mặt họ hàng, rơi nước mắt tại lễ tang. Lan âm thầm biến mất khỏi đám đông, chờ ngày “chia phần”.
Nhưng chỉ ba ngày sau khi an táng, một phong bì dày được gửi đến tận nhà Minh. Bên trong là một chiếc USB và tờ giấy với đúng bốn chữ: “Tao đã biết hết.”
Minh run rẩy cắm USB vào máy tính. Màn hình hiện lên video trích từ camera bí mật trong phòng bệnh. Tất cả – từ ánh mắt của Minh, câu nói rít qua kẽ răng, đến hành động rút ống thở – đều rõ mồn một.
Phía cuối video, một giọng nam vang lên:
– Cảm ơn vì đã làm đúng như kế hoạch. Giờ thì… anh chuẩn bị đối diện pháp luật đi.
Minh chết lặng. Anh nhận ra giọng nói đó – là luật sư riêng của gia đình Hương. Trước khi sự cố xảy ra, Hương đã nghi ngờ chồng có người khác và lập di chúc mới, chuyển toàn bộ tài sản vào quỹ ủy thác, chỉ giải ngân nếu cô qua đời một cách “tự nhiên, không có yếu tố nghi vấn”. Đồng thời, cô bí mật lắp camera trong phòng bệnh sau khi cảnh sát báo về khả năng vụ việc không đơn thuần là tai nạn.
Sốc hơn cả, một tuần sau, Minh nhận được thông báo từ bệnh viện: “Bệnh nhân Nguyễn Thị Hương – hồi phục kỳ diệu, đã xuất viện và đang được bảo vệ đặc biệt.”
Hóa ra, sự cố chỉ khiến Hương hôn mê ngắn hạn. Khi tỉnh lại, cô giả vờ tiếp tục bất tỉnh để xem Minh sẽ làm gì. Tất cả đã lọt vào bẫy.
Ngày Minh bị áp giải lên xe của cơ quan chức năng, Hương đứng bên vệ đường, mặc áo đen, đeo kính râm, môi khẽ cong:
– Anh cứ tưởng mình thông minh… nhưng hóa ra chỉ là kẻ tham lam ngu xuẩn.
Lan, trong cơn hoảng loạn, cũng bị đưa đi để phục vụ điều tra. Còn Hương, cô chính thức chấm dứt cuộc hôn nhân, và dùng toàn bộ tài sản lập quỹ hỗ trợ phụ nữ thoát khỏi những mối quan hệ độc hại.
Với Minh và Lan, “kế hoạch hoàn hảo” của họ chỉ là tấm vé một chiều đến một cuộc sống bị giới hạn tự do – và một bài học về sự trả giá cho lòng tham.