Chị dâu tôi từng là một người nhanh nhẹn, hoạt bát. Nhưng một lần gặp tai nạn trên đường đi làm về, chị mất thính lực hoàn toàn — và từ đó không nói thêm một lời nào nữa.
Suốt 7 năm trời, chị sống lặng lẽ bên anh tôi, không than vãn, không cãi cọ.Mọi chuyện trong nhà — từ chăm bố mẹ chồng đến nuôi con nhỏ — chị đều âm thầm làm hết.Chỉ dùng giấy bút, hoặc đôi khi lấy điện thoại ra nhắn tin nếu cần giao tiếp.
Thật lòng mà nói, tôi khâm phục chị.
Nhưng rồi, vận đen giáng xuống.
ANH TÔI ĐỘT NGỘT RA ĐI
Anh mất vì tai biến đột ngột lúc đang làm trong xưởng.Không kịp trăn trối. Không để lại di chúc.Bố mẹ tôi thì đã mất từ sớm, nên việc chia tài sản trở thành mồi lửa đốt cháy cả họ hàng.
Nhà tôi có 2 anh em trai: anh cả là chồng chị, còn lại là chú út – người chuyên trách trông nom nhà đất và giấy tờ.Ngay trong lễ tang, chú út đã buông một câu lạnh tanh:
– Nhà đất đứng tên bố mẹ, coi như phần của chung. Giờ anh mất rồi thì cũng nên tính toán lại.Phải chia cho các anh em — chứ không để một mình chị dâu ôm hết được.
CHỊ DÂU VẪN NGỒI LẶNG THINH
Chị mặc tang phục, tóc xõa dài, tay run run bưng chén nước cúng.Không hé một lời. Cũng không phản ứng.
Họ hàng thì xì xào:
– Sống ăn bám nhà chồng.– Thằng anh thì chết trẻ, vợ thì câm, coi như kết thúc rồi…
Chúng tôi ngồi họp bàn, thậm chí còn có người đề xuất bán nhà chia ba: một phần cho chị, một phần cho chú út, phần còn lại chia đều các anh em họ.Tôi thấy tức nhưng không biết nói gì. Mọi người nói chị câm thì đâu hiểu gì.
NHƯNG ĐÚNG LÚC MỌI NGƯỜI KÝ GIẤY CHIA NHÀ — CHỊ BỖNG CẤT TIẾNG
Chị đứng dậy, mắt đỏ hoe, đập tay xuống bàn và bật khóc.Giọng chị khản đặc, đứt quãng, nhưng rõ ràng:
– Căn nhà này… là tiền tôi bán thận xây nên…!
Cả phòng chết sững.
Chị run rẩy rút ra một tờ giấy photocopy cũ kỹ đã ngả vàng, giấy phẫu thuật cắt thận tại bệnh viện vào 8 năm trước.
Tôi cầm lên, tay lạnh ngắt.
– Khi anh ấy thất nghiệp, định bỏ nhà về quê. Tôi… bán thận để có tiền đặt cọc mảnh đất, xây căn nhà này từ hai bàn tay trắng.
Chị nói, chậm rãi nhưng rõ ràng từng chữ.
CẢ NHÀ CÂM LẶNG. CHÚ ÚT ĐỔ MỒ HÔI HỘT.
Không ai nói gì nữa.Từ người định chiếm nhà đến họ hàng ngồi hóng chuyện đều nhìn nhau tái mặt.Người phụ nữ bị gọi là “câm” suốt 7 năm… chỉ im lặng vì chịu đựng, không phải vì ngu dốt hay không biết điều.
Chị đứng dậy, thu lại giấy tờ, quay vào phòng.Từ đó về sau, không ai còn dám nhắc đến chuyện chia chác gì nữa.
Một câu nói duy nhất, sau 7 năm sống trong câm lặng…Đủ để khiến tất cả cúi đầu.