News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
  • Chính sách bảo mật
Home
Tâm sự
Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba giả bệnh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và rồi tôi chết lặng khi biết sự thật…

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba giả bệnh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và rồi tôi chết lặng khi biết sự thật…

Bạch Hổ 3 Tháng 8, 2025

Bác cả ra tò sau 20 năm liền trở về nhà, nhưng chú út khóa cửa, chú ba gi//ả bệ//nh, chỉ có bố tôi mở cửa chào đón, và rồi tôi ch//ết lặ//ng khi biết sự thật…

Năm ấy tôi mười tám tuổi, lần đầu tiên thấy bố bật khóc như một đứa trẻ. Giữa sân, bố tôi đứng lặng người trước một người đàn ông tóc đã ngả bạc, tay run run ôm bố thật chặt – như thể chỉ cần buông ra là sẽ tan biến mãi mãi.

Đó là bác cả – anh trai ruột của bố tôi – người vừa trở về sau 20 năm vắng bóng.

Từ nhỏ, tôi chỉ nghe người lớn nhắc đến bác bằng những lời ngập ngừng, dè dặt. Có người bảo bác đi xa lập nghiệp, có người lại nói bác gây chuyện khiến gia đình lao đao. Mẹ tôi chỉ bảo tôi đừng tò mò, người lớn có lý do của họ.Gói kỳ nghỉ gia đình

Ngày bác trở lại, cả xóm như nín thở. Không ai ra đón, nhà chú út đóng kín cổng, chú ba thì nằm co ro trong chăn, bảo đang mệt không dậy nổi. Chỉ có bố tôi – người chưa từng nói xấu hay trách cứ bác – đứng giữa sân, tay run run mở cổng. Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt bố lúc đó: vui mừng, xúc động, và đau đáu một điều gì đó không thể gọi thành tên.

Bác bước vào sân, dáng người gầy guộc, bước chân chậm rãi như đang bước vào một giấc mơ. Bố lao đến ôm bác, chẳng ai nói gì. Chỉ có tiếng gió thổi qua rặng tre và tiếng tim tôi đập thình thịch.

Tối hôm đó, tôi nghe lén được câu chuyện của hai người. Bác hỏi:
– Mọi người… vẫn ổn chứ?

Bố tôi gật đầu:
– Ừ, chỉ là… không phải ai cũng quên được chuyện xưa.

Bác im lặng một lúc rồi nói:
– Anh không mong được tha thứ, chỉ muốn biết… em có còn tin anh không?

Bố tôi siết tay bác:
– Nếu anh không tin, em đã không mở cửa.

Tôi không hiểu rõ “chuyện xưa” là gì. Chỉ thấy hai người đàn ông, một người mang theo vết thương lòng, một người giữ lại chút tình thân.

Cho đến khi tôi tình cờ nhìn thấy chiếc túi bác mang theo. Trong đó có một cuốn sổ nhỏ cũ kỹ và vài tấm ảnh đã úa màu. Ở bìa sổ là dòng chữ: “Thư gửi em Hòa.”

Từng trang, từng dòng chữ là những tâm sự mà bác viết ra trong suốt những năm tháng không có ai bên cạnh. Bác kể rằng khi gia đình đang dần ổn định, bác bị một người thân quen lừa gạt dẫn đến khó khăn nghiêm trọng. Trong lúc rối ren, bác đã phải vay mượn để giữ lại mảnh đất tổ tiên để lại. Nhưng mọi chuyện ngày càng trở nên tồi tệ hơn.Gói kỳ nghỉ gia đình

Và rồi… bác vướng vào một biến cố lớn. Không ai trong gia đình hiểu rõ đầu đuôi, người ta chỉ nhìn vào kết quả, rồi quay mặt. Trong sổ, bác không hề trách ai. Chỉ nói nhớ nhà, nhớ em trai, nhớ tiếng chim gọi sáng mỗi sớm, và mong một ngày được quay về… “chỉ để đứng trong sân, hít một hơi đầy mùi quê nhà là đủ.”

Tôi lặng người.

Người bị lãng quên kia, hóa ra lại chính là người từng cố gắng giữ gìn những điều tốt đẹp cho đại gia đình. Người mà bao năm nay bị hiểu lầm, lại chính là người từng dốc lòng bảo vệ gốc rễ của gia đình này.

Tôi mang cuốn sổ đưa cho bố. Bố đọc rất lâu, ánh mắt ngấn nước, rồi bảo tôi đi cùng sang nhà chú út.

Chú út vừa thấy bố tôi đã gắt:
– Anh lại muốn bênh anh ta?

Bố tôi chỉ đặt cuốn sổ lên bàn:
– Em đọc đi. Nếu sau đó vẫn muốn trách cứ, thì cứ làm.

Ba ngày sau, chú út đến nhà tôi, ánh mắt ái ngại, giọng lí nhí:
– Em… không ngờ mọi chuyện lại như vậy.

Bác chỉ mỉm cười gật đầu:
– Về được nhà, thấy mọi người bình an là mừng rồi.Gói kỳ nghỉ gia đình

Hôm sau, chú ba cũng tới, tay mang ít trái cây quê nhà, nói cười như chưa từng lạnh nhạt.

Tôi không biết bác sẽ ở lại bao lâu. Nhưng từ ngày đó, nhà tôi như sáng đèn trở lại. Tiếng cười nói vang khắp sân, tiếng chén trà va nhau trong gió chiều, và tiếng kể chuyện xưa chan chứa cả niềm thương lẫn thứ tha.

Giờ tôi hiểu, đôi khi người ta cần một vòng tay dang rộng để xoa dịu cả hai mươi năm thinh lặng. Và nếu có ai hỏi tôi, lòng tốt có bắt đầu từ đâu, tôi sẽ nói: “Từ cánh cửa mà bố tôi đã mở ngày hôm ấy.”

Prev Article
Next Article

Related Articles

Nữ đại gia khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bán vé số, sự thật sau 16 năm khiến cô chết lặng…

Nữ đại gia khóc như mưa khi gặp lại chồng cũ bán vé số, sự thật sau 16 năm khiến cô chết lặng…

“Ông bà biết tôi là ai không, đừng trách con này nhà quê ra thành phố…”.

“Ông bà biết tôi là ai không, đừng trách con này nhà quê ra thành phố…”.

NEWS

  • Đó không phải là bản nhạc chuông hiện đại tôi vẫn cài, mà là thứ âm thanh “reng reng” cổ điển của những chiếc điện thoại bàn ngày xưa
    Đó không phải là bản nhạc chuông …
  • CHÍNH THỨC: Kì thi sát hạch giấy phép lái xe được giao cho CSGT coi thi, chấm thì, thi trượt 1 nội dung vẫn được thi tiếp
    CHÍNH THỨC: Kì thi sát hạch giấy …
  • Gia cảnh đáng thương của người phụ nữ tu vong trên dây điện hạ thế
    Gia cảnh đáng thương của người phụ …
  • Giá vàng hôm nay (chiều 7-7): Vàng trong nước giảm nhẹ
    Giá vàng hôm nay (chiều 7-7): Vàng …
  • Làng Đông nổi tiếng với nghề nuôi rắn lấy trứng cả mấy chục năm nay, trong làng không có lấy bóng 1 đứa bé gái
    Làng Đông nổi tiếng với nghề nuôi …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]