Chẳng may có bầu trước cưới, nhà chồng bảo giữ thể diện nên vẫn tổ chức lễ đàng hoàng — nhưng dặn tôi không được đem theo của hồi môn, cũng không cần vàng bạc nhà gái.Tôi đã nhịn. Nhưng đến hôm họp bàn làm lễ, mẹ chồng lại nói thẳng trước mặt họ hàng:
“Vàng bây giờ đắt quá, chẳng đáng gì. Tôi định thuê bộ kiềng vàng giả cho con dâu đeo lên sân khấu, chụp ảnh xong trả lại là được.”
Chồng tôi im thin thít. Em chồng thì ngồi móc móc điện thoại như chuyện đó là bình thường.Tôi chỉ khẽ cười:
“Dạ, sao cũng được, miễn nhà chồng thấy vừa lòng.”
Tôi làm ra vẻ ngoan hiền nghe theo, còn chủ động hỏi mẹ chồng thuê ở đâu, cọc bao nhiêu.Bà mừng ra mặt, còn bảo tôi “biết điều như thế thì nhà này mới yên ổn”.Nhưng tôi không nói rằng trước hôm cưới 1 tuần, mẹ ruột tôi đã đưa cho tôi cả cây vàng, bảo: “Con giữ lấy mà ngẩng đầu sống.”
Và rồi đến lúc trao vàng trên sân khấu — giữa bao nhiêu khách khứa, làng xóm hai bên, họ hàng đứng chật cả sảnh cưới — tôi mở chiếc hộp nhỏ trên tay, từ tốn lấy ra một bộ vòng kiềng sáng rực, dày nặng, in hằn dấu đỏ của tiệm vàng lớn nhất thị xã.
Mẹ chồng chết lặng. Bà run run hỏi nhỏ:
“Ơ… bộ này đâu ra vậy? Cô bảo đeo đồ thuê mà?”Tôi mỉm cười:“Dạ, con sợ đồ thuê không sang. Nên con dùng đồ thật mẹ ruột con cho.”
Khách khứa xôn xao:
“Trời ơi, nhà gái không có của hồi môn mà cho bộ vàng to thế sao?”“Mẹ chồng keo thế, bắt con dâu đeo vàng giả à?”
Mặt bà đỏ bừng, quay sang định kéo tôi vào trong nhưng không kịp.Vì đúng lúc ấy… em chồng lao từ dưới sân lên, giật micro gào ầm:“Đừng để chị ta lừa! Bộ đó là vàng giả! Em thuê dùm mẹ ở tiệm gần nhà!”
Cả khán phòng chết sững.Tôi chỉ lặng lẽ rút từ trong váy cưới… tờ giấy chứng nhận vàng thật và hóa đơn chính chủ.
“Tôi tiếc là… bộ vàng giả em nói đến, đang nằm ở phòng trang điểm. Mẹ chưa kịp cầm lên mà.”
Đám cưới thành ra buổi kịch. Mẹ chồng và em chồng ê mặt. Còn tôi… đeo bộ kiềng thật, đứng sừng sững giữa sân khấu — như một cú tát ngược vào tất cả những khinh thường suốt bao tháng qua.