News daily VN

Menu
  • Trang chủ
  • Xã hội
  • Tâm sự
  • Sao
  • Mẹo vặt
  • Xe
Home
Tâm sự
Tôi tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm trong ngăn kéo tủ thờ, nằm dưới một tấm khăn nhung đỏ đã phai màu. Điều khiến tôi nổi da gà không phải là con số hơn mười tỷ đồng trong sổ, mà là mảnh giấy kẹp bên trong: “Gửi con trai yêu quý – Nam.”

Tôi tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm trong ngăn kéo tủ thờ, nằm dưới một tấm khăn nhung đỏ đã phai màu. Điều khiến tôi nổi da gà không phải là con số hơn mười tỷ đồng trong sổ, mà là mảnh giấy kẹp bên trong: “Gửi con trai yêu quý – Nam.”

Bạch Hổ 4 Tháng 6, 2025

Tôi tìm thấy một cuốn sổ tiết kiệm trong ngăn kéo tủ thờ, nằm dưới một tấm khăn nhung đỏ đã phai màu. Điều khiến tôi nổi da gà không phải là con số hơn mười tỷ đồng trong sổ, mà là mảnh giấy kẹp bên trong:
“Gửi con trai yêu quý – Nam.”
Nhưng tôi tên Nam, và tôi là con một. Suốt hai mươi ba năm qua, trong nhà chỉ có tôi và mẹ.

Mọi chuyện bắt đầu vào buổi chiều đầu tháng bảy, khi tôi dọn dẹp lại căn nhà cũ ở Biên Hòa sau khi mẹ tôi mất vì tai biến. Bà ra đi đột ngột, không kịp để lại lời trăng trối nào ngoài một căn nhà hai tầng, một sạp hàng khô trong chợ và vài thói quen không thể giải thích được.

Tôi chưa bao giờ nghĩ mẹ có nhiều tiền. Bà sống tiết kiệm đến mức cực đoan – không xài điều hòa, cơm ăn thì toàn rau luộc với muối mè, còn áo quần toàn là đồ cũ sửa lại. Tôi thậm chí phải đi làm thêm để đóng học phí đại học. Cũng chính vì vậy, tôi càng thấy bối rối khi tìm thấy sổ tiết kiệm ghi rõ tên bà: Lê Thị Thu Hồng, và số dư: 10.120.000.000 đồng.

Tôi đã nghĩ, có lẽ đây là sổ của ai khác. Nhưng rồi tôi nhìn thấy ngày gửi đầu tiên: 15/08/2001 – đúng ngày sinh của tôi.

Mỗi năm sau đó, vào cùng một ngày, lại có một khoản tiền gửi: đúng 440 triệu đồng. Không chênh lệch một đồng. Không sai lệch một ngày.

Tôi ngồi phịch xuống ghế. Trong nhà chỉ có tôi, một con trai độc nhất. Chưa bao giờ mẹ nhắc đến chuyện có ai khác. Mọi người trong xóm đều biết tôi là “thằng Nam con cô Hồng”, nhà chỉ có hai mẹ con sống nương tựa nhau.

Tôi không biết điều gì đang diễn ra. Một phần trong tôi thấy lạnh toát sống lưng. Một phần khác lại thấy lòng bàn tay mình bắt đầu ướt mồ hôi. Tôi mở điện thoại, gọi cho dì Hạnh – em gái mẹ – người duy nhất tôi nghĩ có thể biết gì đó.

“Dì à, con hỏi cái này… mẹ con có giấu gì không? Ý con là, chuyện liên quan đến con… hay người nào tên là Nam…”

Đầu dây bên kia im lặng. Rồi dì nói, giọng nhỏ như thì thầm: “Con tìm thấy rồi hả?”

Tôi hẹn gặp dì Hạnh chiều hôm đó ở quán cà phê cạnh nhà thờ Tân Mai. Dì đến trong chiếc áo dài màu tro quen thuộc, tóc buộc gọn, gương mặt như già đi cả chục tuổi sau cái chết của mẹ.

“Tụi dì biết sớm muộn gì con cũng tìm thấy. Mẹ con… nó giấu con suốt hai mươi ba năm.” Dì thở dài, đưa tay vuốt ly cà phê đá chưa khuấy.

“Nhưng mẹ con không phải người xấu. Nó chỉ… nó chỉ muốn giữ con được sống một đời bình thường.”

“Con không hiểu.” Tôi nói, tay siết chặt sổ tiết kiệm.

“Nam… con không phải là đứa trẻ duy nhất.”

Dì nói tiếp, giọng run run như kể lại một giấc mơ cũ kỹ: “Năm 2001, mẹ con sinh đôi. Một bé yếu, một bé mạnh. Bác sĩ bảo không thể cứu cả hai. Nhưng… có một người đàn ông tới. Nói ông ấy có thể giúp. Ông ấy đưa mẹ con một lựa chọn: một đứa bé sẽ được nuôi lớn trong điều kiện đầy đủ nhất, không bao giờ thiếu thốn. Đứa còn lại sẽ sống cùng mẹ con, bình thường như mọi đứa trẻ khác. Nhưng… mẹ không được biết đứa kia sống ra sao. Và không được nói cho ai biết.”

Tôi chết lặng.

“Người đàn ông đó… là ai?” – Tôi hỏi.

“Không ai biết. Ông ấy chỉ để lại một cuốn sổ tiết kiệm, mỗi năm tự động chuyển tiền vào. Ghi rõ: ‘440 triệu mỗi năm, đến năm 2024. Sau đó, con của bà sẽ biết sự thật.’”

Tôi nhìn lại mảnh giấy: “Gửi con trai yêu quý – Nam.” Vậy là… tôi có một người anh em song sinh? Nhưng tại sao phải giấu? Tại sao lại liên quan đến một người đàn ông bí ẩn và một số tiền khổng lồ?

Tối đó, tôi trở về nhà. Mỗi bước đi trong căn nhà quen thuộc bỗng trở nên xa lạ. Tôi nhìn bàn thờ mẹ, ánh nến leo lét khiến di ảnh bà như đang mỉm cười nhẹ. Tôi tự hỏi: mẹ đã từng đứng nơi đây, cầm cuốn sổ tiết kiệm này, nghĩ gì?

Tôi lục lại các giấy tờ cũ. Trong một cuốn sổ nhật ký đã ố vàng, tôi thấy một dòng chữ duy nhất, viết ngày 14/08/2001 – một ngày trước khi tôi chào đời:

“Nếu phải chọn, tôi sẽ giữ lại đứa bé mang trái tim con người.”

Tôi đọc đi đọc lại câu đó hàng chục lần. Nó có nghĩa là gì? Đứa trẻ còn lại… không phải là con người?

Tôi không ngủ được cả đêm. Câu viết trong nhật ký mẹ cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi như một lời nguyền:
“Nếu phải chọn, tôi sẽ giữ lại đứa bé mang trái tim con người.”

Đến sáng, tôi quyết định quay lại ngân hàng – nơi mở cuốn sổ tiết kiệm. Chi nhánh Vietcombank ở trung tâm Biên Hòa chưa mở cửa, nhưng tôi đã có mặt từ 7 giờ sáng, chờ đợi như một người nắm trong tay chìa khóa mở cánh cửa quá khứ. Tôi cần biết – ai là người đã gửi tiền? Có thể truy vết giao dịch được không?

Nhân viên ngân hàng sau khi kiểm tra, lặng lẽ mời tôi vào phòng riêng.

“Tài khoản này là loại đặc biệt, được ký dưới hình thức ủy thác cá nhân – không truy xuất danh tính người gửi theo yêu cầu bảo mật tuyệt đối. Tuy nhiên…” – Cô nhân viên dừng lại, giọng hạ thấp – “Sáng nay có một người đàn ông cũng đến hỏi về tài khoản này.”

Tôi nín thở.
“Ông ấy có để lại gì không?”
Cô nhân viên gật đầu, đưa tôi một phong thư trắng, bên ngoài chỉ ghi:
“Gửi Nam.”

Tôi mở thư ngay trong quán cà phê đối diện ngân hàng. Bên trong là một tờ giấy in rõ ràng, không ký tên, không ghi địa chỉ:

“Xin lỗi vì đã để con lớn lên trong bóng tối.
Nhưng ta đã theo dõi con từ ngày đầu tiên.

Mẹ con đã chọn. Và bà ấy đã đúng.

Giờ là lúc con nên biết: con có một người anh – tên nó là Dương. Nó không giống con. Nó không… hoàn toàn là con người.

Ta đã tạo ra Dương như một phần trong một chương trình. Mẹ con là một trong những người được chọn – mang thai đôi bằng một quy trình y học không chính thống.
Một đứa để sống – một đứa để thử nghiệm.

Nhưng không ngờ, đứa ‘thử nghiệm’ lại… tồn tại. Không chỉ tồn tại – mà còn phát triển mạnh mẽ, nhanh gấp nhiều lần bình thường.

Và giờ, Dương đang tìm con. Nó muốn biết tại sao nó bị chọn bỏ lại.”

Tôi không nhớ mình trở về nhà như thế nào. Từ lúc đọc xong lá thư, đầu óc tôi trống rỗng. “Một phần chương trình”? “Không hoàn toàn là con người”? Tôi không muốn tin, nhưng bản năng lại réo gọi tôi phải chạy. Phải rời khỏi đây.

Nhưng đã quá muộn.

Khi tôi mở cửa vào nhà, tôi biết có người đã vào trước tôi. Căn phòng vẫn ngăn nắp, nhưng tôi cảm nhận được sự hiện diện – giống như ai đó đang đứng ngay sau lưng mình.

Và rồi tôi thấy hắn.

Một chàng trai – dáng cao, tóc đen ngắn gọn, ánh mắt sắc lạnh như mặt hồ.
Hắn ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, như thể đó là nhà hắn.
Và… hắn giống tôi. Gương mặt đó – đường nét đó – là một phiên bản của tôi. Nhưng lạnh hơn. Tĩnh lặng hơn. Không có chút cảm xúc nào.

“Nam.” – Giọng hắn vang lên, không cao không thấp, như tiếng vọng trong giếng sâu.

Tôi đứng chết trân.

“Anh là Dương.” – Hắn nói tiếp. “Người anh… sinh ra cùng em, nhưng lớn lên ở nơi khác. Trong phòng thí nghiệm.”

Tôi không nói gì. Cổ họng như bị khóa lại.

“Anh biết hết. Về mẹ. Về tiền. Về lý do tại sao anh bị bỏ lại. Em biết tại sao không?” – Dương tiến lại gần. “Vì mẹ em nói… chỉ giữ lại đứa có trái tim con người.”

Tôi lùi bước. Cảm giác nguy hiểm lan tỏa như mùi điện cháy.

“Vậy… anh là gì?” – Tôi hỏi, giọng gần như vỡ ra.

Dương dừng lại. Nhìn thẳng vào tôi.

“Không phải người. Không phải máy. Một thứ gì đó ở giữa. Họ gọi anh là Dự Án Hạ Long – bản thử nghiệm sinh học đầu tiên được cấy ghép nhân tạo gen cảm xúc. Nhưng anh không có trái tim.” – Dương đưa tay lên ngực mình. “Chỉ có mô cơ. Không có nhịp đập.”

Tôi không tin vào tai mình. Nhưng cũng không thể phủ nhận điều đang đứng trước mặt tôi.

“Vậy giờ anh muốn gì?” – Tôi hỏi.

“Công bằng.” – Dương đáp. “Em có mẹ. Em có cuộc sống. Anh có gì? Một căn phòng trắng. Những bài kiểm tra. Những người gọi anh là ‘nó’. Và giờ họ muốn xóa anh đi. Chương trình bị giải thể. Anh là nhân chứng cuối cùng.”

“Anh nghĩ em giúp được gì?” – Tôi hỏi.

“Em không cần làm gì cả.” – Dương mỉm cười nhẹ. “Chỉ cần cho anh… sống. Như em. Một cơ hội. Một thân phận. Một cái tên thật sự.”

Tôi nhìn vào mắt hắn. Trong đáy mắt đó, lần đầu tiên tôi thấy một điều gì đó… giống như đau đớn.

Ba tháng sau.

Tôi làm thủ tục nhập hộ khẩu cho “Dương” – lấy lý do là “người anh cùng cha khác mẹ từ quê lên”. Không ai nghi ngờ gì. Dương học rất nhanh – từ cách ăn mặc, cách nói chuyện, thậm chí là cách… cười.

Chúng tôi sống trong cùng một nhà – hai kẻ sinh ra cùng lúc, bị chia lìa bởi một lựa chọn, giờ phải học cách sống lại từ đầu.

Dương dần thay đổi. Tôi không biết là do môi trường, hay… thứ mà mẹ gọi là “trái tim con người” bắt đầu nảy mầm trong hắn.

Một ngày nọ, khi dọn lại tủ sách của mẹ, tôi tìm thấy một hộp nhỏ giấu kỹ sau chồng sách y học cũ. Bên trong là một mẫu tóc – hai sợi, buộc lại bằng chỉ đỏ.

Dưới đáy hộp là mảnh giấy cuối cùng của mẹ:

“Dù con là ai, dù con là gì… nếu con biết yêu thương, con vẫn là con của mẹ.”

Tôi khóc.

Dương cũng khóc.

Lần đầu tiên, tôi nghe thấy… tiếng tim đập – không biết là của tôi, hay của hắn.

Prev Article
Next Article

Related Articles

Ngày ra mắt nhà người yêu, vì muốn gần gũi tôi đã lẻn vào phòng anh rồi chết điếng, người tôi cứng lại, lạnh toát đi khi thấy thứ này, nửa đêm tôi leo rào thoát thân về thành phố

Ngày ra mắt nhà người yêu, vì muốn gần gũi tôi đã lẻn vào phòng anh rồi chết điếng, người tôi cứng lại, lạnh toát đi khi thấy thứ này, nửa đêm tôi leo rào thoát thân về thành phố

Mẹ ơi, sao con lại có tóc ở chỗ đó’, câu trả lời của người mẹ đáng được tán dương

Mẹ ơi, sao con lại có tóc ở chỗ đó’, câu trả lời của người mẹ đáng được tán dương

Leave a Reply Cancel Reply

NEWS

  • Giá vàng chiều nay (6-6-2025)
    Giá vàng chiều nay (6-6-2025)
  • Mức xử ph:;ạt xe ô tô quá hạn đăng kiểm năm 2025 là bao nhiêu? Bị trừ bao nhiêu điểm giấy phé:;p lái xe?
    Mức xử ph:;ạt xe ô tô quá …
  • Vụ 4 người Việt tu:vong tại Đài Loan (Trung Quốc): Nữ nạn nhân vừa đi được 4 tháng…
    Vụ 4 người Việt tu:vong tại Đài …
  • Người đàn ông góa vợ bán hết tài sản để cho 2 cô con gái song sinh đi học, 6 năm sau họ trở về, đưa ông tới một nơi…
    Người đàn ông góa vợ bán hết …
  • Quản lý của TikToker ăn 15 kg lòng xe điếu: ‘Sức khỏe Nga Sumo vẫn ổn’
    Quản lý của TikToker ăn 15 kg …

News daily VN

Copyright © 2025 News daily VN
Liên hệ: [email protected]