Vợ tôi b.ầu 3 tháng, nhưng ngày nào cũng chạy ship từ 7 giờ sáng đến tận 2 giờ đêm để kiếm t.iền nuôi tôi – một gã chồng đang mang trong mình căn bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Nhìn cô ấy, tôi chỉ thấy đ.au l.òng. Mỗi ngày, cô ấy về nhà trong bộ đồ giao hàng còn chưa kịp thay, mồ hôi nhễ nhại, đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. Có hô.m, cô ấy vừa đặt lưng xuống gi.ường đã vội vàng bật dậy, x.ách túi chạy thẳng vào viện để ngủ bên cạnh tôi, sợ tôi lên cơn đau l.úc nửa đêm kh.ông ai chăm sóc. Tôi x.ót xa cho gia đình nhỏ của mình, nhất là khi nghĩ đến đứa con sắp chào đời – một s.inh linh b.é bỏng đáng lẽ phải được mẹ nó nâng niu, nghỉ ngơi, chứ kh.ông phải còng lưng kiếm từng đồng như thế này
Tôi đã khuyên cô ấy bao lần, rằng đừng l.àm lụng vất vả nữa, rằng tôi kh.ông muốn cô ấy và con phải khổ vì tôi. Nhưng cô ấy chỉ cười, nắm tay tôi thật chặt rồi nói: “Anh đừng lo, em khỏe mà. Em muốn anh yên tâm chữa bệnh, còn con mình, em sẽ chăm sóc t.ốt.” Lời nói ấy vừa ấm áp vừa như dao cứa vào tim tôi. Tôi biết tính cô ấy, đã quyết thì kh.ông ai lay chuyển được. Vậy nên, tôi đành im lặng, chỉ biết cầu trời cho cô ấy đủ sức khỏe để gánh vác cả gia đình trong những ngày tôi còn lại.
Cho đến một đêm, 11 giờ khuya, tôi vẫn chưa thấy tiếng xe máy quen thuộc của cô ấy vọng về. Lòng tôi nóng như lửa đốt. Dạo gần đây, cô ấy hay kêu mệt, tôi sợ cái t.hai 3 tháng chưa ổn định lại thêm công việc nặng nhọc khiến cô ấy kiệt sức. Tôi cố gắng ngồi dậy, tay run run bấm s.ố điện thoại của cô ấy, nhưng kh.ông ai bắt máy. Linh tính chẳng lành, tôi gọi cho một đồng n.ghiệp chạy ship cùng cô ấy. Giọng thằng bạn ở đầu dây bên kia nghẹn lại, mãi mới thốt ra được câu: “Anh ơi, chị… chị bị t.ai n.ạn rồi. Xe tải đâm phải l.úc chị đang giao đơn hàng cuối. Chị… kh.ông qua khỏi.”
Tôi ch:ết lặng. Điện thoại r.ơi xuống gi.ường, đầu óc tôi trống rỗng. Hóa ra, cái dáng vẻ vội vã, chưa kịp thay đồ để chạy vào viện ngủ cùng tôi hô.m nào, giờ đã mãi mãi kh.ông còn nữa. Vợ tôi, người phụ nữ mạnh mẽ nhất tôi từng biết, đã ra đi cùng đứa con chưa kịp chào đời, để lại tôi – một k.ẻ bất lực, chỉ biết nằm đây chờ ngày ch:ết. Tôi k.hóc kh.ông thành tiếng, chỉ ước sao mình có thể đổi mạng s.ống này để cô ấy được s.ống, được l.àm mẹ, được hạnh phúc như bao người phụ nữ khác. Nhưng tất cả đã quá muộn.