Khi chị Phan Thị Bình s.inh đứa con thứ 3, em g.ái của chị là Phan Thị Vui được bố mẹ cho bắt xe từ Thừa Thiên Huế ra Vinh (Nghệ An) chăm nom, giúp đỡ chị g.ái. Trong thời gian s.ống trong một nhà, Vui bỗng dưng có t.ình cảm với anh rể. Khi bị phát hiện thì oái oăm thay, Vui đã có b.ầu và một hai chỉ muốn lấy anh rể.
B.áo Người Đưa Tin ngày 27/12/2012 đưa th.ông tin với tiêu đề: “Cám cảnh chuyện chung “chồng” của hai chị em r.uột” với nội dung như sau:
Từ mối t.ình ngang trái
Ở thị xã Cửa Lò (Nghệ An), câu chuyện h.iếm có về người đàn ông lấy cả hai chị em g.ái l.àm vợ được khá nhiều người biết tới. Bởi người ta bàn tán và biết nhiều nên kh.ông khó để chúng tôi tìm được ngôi nhà của ông Hồ Chí Hiếu. Bên cạnh đứa con g.ái vừa mới s.inh, ông Hiếu và vợ đã kể cho chúng tôi nghe chuyện t.ình ngang trái, đầy nước mắt của họ.
Ông Hiếu và người vợ hai, Phan Thị Vui.
Ông Hồ Chí Hiếu (SN 1958) quê gốc ở xã Phú An, huyện Phú Vang (Thừa Thiên Huế). S.inh ra trong gia đình đông con nên ông Hiếu kh.ông có nhiều điều kiện để học hành, phát triển bản thân, dù ông tự nhận mình là người có tài. Học đến lớp 6 thì nghỉ và thời gian sau đó chủ yếu ở nhà giúp bố mẹ l.àm nông n.ghiệp. Năm 1979, khi đã là một thành niên trưởng thành, kh.ông thể ăn bám mãi bố mẹ nên ông Hiếu đã xin đi công nhân quốc phòng. Trong thời gian ở đơn vị, ông Hiếu quen và đem lòng yêu cô g.ái cùng quê, cùng đơn vị tên là Phan Thị Bình (SN 1957). Đầu năm 1980, sau một thời gian tìm hiểu, thấy tâm đầu ý hợp, họ quyết định l.àm đ.ám c.ưới.
Một buổi tiệc nho nhỏ được đơn vị t.ổ ch.ức và họ chính thức trở thành vợ chồng. Tuy nhiên, một thời gian s.ống chung trong đơn vị, cảm thấy cuộc s.ống gò bó, cả hai vợ chồng quyết định chuyển công tác. L.úc này, có phong trào ra Bắc l.àm kinh tế mới nên ông Hiếu và vợ đã theo một s.ố người thân ra Vinh thuê nhà l.àm ăn s.inh s.ống. Với nghề bán kẹo kéo và bánh bao, cuộc s.ống của vợ chồng ông Hiếu cũng dần ổn định.
Năm 1989, chị Bình s.inh đứa thứ 3. Trong thời gian này, vì ông Hiếu bận bịu với công việc l.àm ăn nên chị Vui được gia đình cho đi từ Thừa Thiên – Huế ra Vinh để giúp đỡ chị g.ái. Trong thời gian ở chung với nhau, chị Vui bất ngờ có t.ình cảm với anh rể. Điều đặc biệt là khi biết em vợ thích mình, ông Hiếu cũng kh.ông p.hản ứng gì, thậm chí sau đó còn lén l.út qua lại với chị Vui. Dù biết rằng, đó là mối quan hệ ngang trái nhưng như ma xui quỷ khiến, hai người vẫn quấn quýt lấy nhau.
Đến năm 1994, sau nhiều năm lén l.út qua lại với nhau, chuyện t.ình giữa ông Hiếu và chị Vui cũng bị người thân phát hiện. Nhưng l.úc đó, chị Vui đã mang b.ầu được nhiều tháng và tuyên bố với anh em họ hàng rằng, chỉ yêu và lấy anh rể mà thôi.
Ngày ấy, khi biết được câu chuyện t.ình cảm giữa ông Hiếu và chị Vui, gia đình hai bên đều vô cũng phẫn nộ. Kh.ông chỉ chị Vui mà ông Hiếu cũng bị chửi bới, đ.ánh đập thậm tệ. Rất nhiều những cuộc họp của bên nội, bên n.goại để bàn cách xử lý vụ việc.
“Thời điểm ấy, người ta khuyên tôi nên lập gia đình với người khác, để anh rể và chị g.ái được bình yên, hạnh phúc. Tôi biết rằng, nên như thế nhưng trái tim, t.ình cảm của tôi lại kh.ông hành động được. Tôi đã yêu anh rể, dù đó là t.ình yêu ngang trái nhưng mãnh liệt, tôi kh.ông thể nào rời xa anh rể được. Tôi chấp nhận mọi lời chửi bới, x.úc phạm để được s.ống bên anh rể. Ngày ấy, tôi đã nghĩ rằng, nếu t.ình huống xấu nhất, tôi sẵn sàng ch:ết để chứng minh t.ình yêu với anh rể”, chị Vui kể lại.
Lau vội những dòng nước mắt cho vợ, ông Hiếu cho biết: “Thấy Vui bị anh em họ hàng luận tội như vậy, tôi cũng x.ót lắm. Tôi muốn cô ấy ra đi để tìm hạnh phúc mới nhưng cô ấy nhất định kh.ông chịu. Trước t.ình yêu và tấm chân t.ình của Vui như vậy, tôi cũng kh.ông thể l.àm ngơ được. Tôi đã đứng ra bảo vệ và lo lắng cho cuộc s.ống của Vui. Thực tế, một thời gian sau đó, tôi cũng nhận ra rằng, tôi đã yêu em vợ rất nhiều và kh.ông thể s.ống thiếu em được”.
Vì t.ình yêu ngang trái dành cho anh rể, Vui đã khước từ rất nhiều t.ình cảm của người khác. Ông Hiếu cho biết, từ khi mới ra Vinh, Vui đã có rất nhiều người ngỏ lời yêu nhưng cô ấy kh.ông nhận lời ai. Kể cả khi cô ấy s.inh con cho ông Hiếu, nhiều người cũng muốn cưới l.àm vợ nhưng cô ấy đều từ chối. T.ình cảm chân t.ình của Vui dành cho ông Hiếu khiến họ hàng bên nội, bên n.goại phải cảm phục và cùng với thời gian, câu chuyện ngang trái năm xưa cũng nguôi ngoai và người ta vui vẻ chúc phúc cho ông Hiếu và chị Vui.
Chị Vui kể về câu chuyện t.ình ngang trái, đầy nước mắt của mình với anh rể.
Đến nỗi buồn “ t.ình chị duyên em”
Ngày ấy, sau khi thuyết phục mãi, ông Hiếu và chị Vui cũng được anh em họ hàng và chị Bình cho s.ống với nhau. Năm 1995, vì yêu cầu của công việc và cũng để thay đổi môi trường s.ống sau tất cả những gì vừa xảy ra, ông Hiếu đưa cả hai người vợ xuống thị xã Cửa Lò s.inh s.ống, l.àm ăn.
Ông Hiếu một mình lo chỗ ăn, chỗ ở, rồi tìm công việc cho cả hai người vợ. L.úc này, thị xã Cửa Lò chưa phát triển lắm và nghề bánh bèo truyền thống xứ Huế được ông Hiếu cùng hai bà vợ ứng dụng và kinh doanh l.àm ăn rất thành công. Cuộc s.ống từ đó cũng bớt đi sự vất vả, ông Hiếu cũng có nhiều điều kiện hơn để chăm lo cho hai gia đình của mình. Theo đó, cứ một tháng ông s.ống với vợ cả, tháng tiếp theo ông s.ống với vợ b.é và nó cứ xoay vòng năm này qua năm khác.
“Ở gia đình nào cũng vậy, tôi phải hoàn thành nghĩa vụ của người trụ cột. Tôi kh.ông thiên vị ai mà chỉ muốn l.àm cho 2 vợ và các con tôi được hạnh phúc..”, ông Hiếu chia sẻ. Được biết, điều vui mừng là con cái của cả 2 bà vợ đều s.ống hòa thuận, thường xuyên qua lại, thăm hỏi lẫn nhau. Hiện tại, vợ cả ông Hiếu đã có 5 người con, có người đã lập gia đình và ông Hiếu đã có cháu. Vợ b.é của ông cũng đã có đứa thứ 2, trong đó đứa đầu vừa thi đại học xong.
Nhưng khi nói về mối quan hệ chị Bình và chị Vui, ông Hiếu m.ặt cúi xuống, trầm ngâm kh.ông nói gì. Theo tìm hiểu thì được biết, kể từ sau cái ngày bị chị Vui c.ướp chồng, chị Bình từ m.ặt, kh.ông còn tiếp x.úc với chính em g.ái của mình nữa. Dù s.ống gần nhau nhưng khi gặp chị Vui, chị Bình đều tìm cách né tránh. Dù rằng những ngày lễ, giỗ chạp, chị Bình đều có m.ặt và l.àm việc đúng nghĩa vụ nhưng trò chuyện, nhìn m.ặt em g.ái thì kh.ông bao giờ. Đó cũng là nỗi buồn duy nhất còn đọng lại sau câu chuyện cách đây đã gần 20 năm.
Chị Vui cho biết: “Tôi biết tôi sai, muốn nói một lời xin lỗi nhưng chị Bình kh.ông cho cơ hội. Tôi rất buồn, nhiều đêm kh.ông ngủ, bởi day dứt, lỗi lầm năm xưa vẫn còn ám ảnh”. Ngồi bên cạnh vợ, ông Hiếu tiếp lời: “Vợ cả tôi s.ống t.ình cảm, thương con g.ái của Vui thậm chí còn hơn con r.uột nhưng tiếp x.úc, trò chuyện với Vui thì kh.ông bao giờ. Chắc Bình có nỗi khổ gì đó, và chúng tôi thực sự kh.ông ai hiểu”. Gần 20 năm trôi qua, đó đang thực sự là trăn trở của cả ông Hiếu và chị Vui chỉ cầu mong sao, có ngày chị Bình chính thức tha thứ cho cả 2 người.
Ủng hộ bố mẹ, đứa con đầu của chị Vui cho biết, cháu thương mẹ cháu nhưng cũng kính trọng vợ cả (dì Bình) lắm, cháu mong có ngày hai người nói chuyện với nhau, đó là hạnh phúc lớn kh.ông chỉ của mẹ mà còn của tất cả mọi người.
Nỗi tủi hổ của “mối t.ình”… ngược đạo lý, trái luật pháp
Bên đứa con g.ái thứ 2 vừa mới s.inh, chị Vui vừa mừng vừa tủi. Trải qua câu chuyện t.ình đầy bi đát như vậy, giờ chị cũng đã cảm nhận được đôi chút hạnh phúc. Ông Hiếu đã xây nhà to, khang trang cho chị ở, chăm lo cho chị nhiều thứ và chị đã thấy được hơi ấm gia đình. Đó là những thứ mà có lẽ khi chấp nhận yêu và lấy chính anh rể của mình, Vui cũng kh.ông dám nghĩ tới. Bởi nó đi ngược với đạo đức gia đình, đạo đức xã hội, thậm chí là sự vi phạm luật pháp. Đó cũng là điều khiến anh em họ hàng tủi hổ.
Ước nguyện của người… “chồng đặc biệt”
“Tôi bị bệnh tiểu đường, s.ống nhiều lắm cũng chỉ ngoài 60 mà thôi. Cuộc s.ống kh.ông còn dài, tôi chỉ mong sao, Bình tha thứ cho Vui để chị em hàn gắn, cuộc s.ống gia đình hai bên được hạnh phúc. Đó có lẽ cũng là nguyện ước lớn nhất l.úc này của tôi. Khi điều đó thành sự thật, tôi có ch:ết cũng đã có thể yên lòng”, ông Hiếu ngậm ngùi.
Cùng hoàn cảnh, b.áo Dân Trí ngày 29/12/2014 cũng từng đưa th.ông tin với tiêu đề “Cảm động chuyện hai chị em g.ái chung chồng” với nội dung như sau:
Dù tàn phế, chị Phúc vẫn cố gắng bóc lạc thuê, mỗi ngày được trả công 20 ngàn đồng.
Cách đây 18 năm (năm 1996), chị Hồ Thị Phúc (SN 1977, th.ôn Cây Đa, xã S.ơn Hoà, Hương S.ơn) se duyên cùng anh Tồng Trần Trí (người cùng xã). Hạnh phúc mỉm cười khi chị s.inh được một b.é trai. Khi con trai được 22 tháng tuổi, trong một lần đi lấy vỏ lạc, bất ngờ đống ximăng đổ ập xuống đè lên người, khiến chị Phúc bất tỉnh nhân sự. Ngày định mệnh ấy là 20/11/1999.
Chị Hồ Thị Phúc được gia đình chở đi cấp cứu nhưng do bị đ.ứt dây thần kinh tuỷ s.ống nên chị lâm cảnh liệt nửa người vĩnh viễn. T.ai n.ạn ập đến l.úc chị vừa tròn 22 tuổi. Từ một cô g.ái khỏe mạnh, chị Phúc phải nằm một chỗ, mọi s.inh hoạt hằng ngày đều phụ thuộc vào người khác, mọi ước mơ, hy vọng tiêu tan theo mây khói. Chị Phúc đau đớn về thể x.ác, suy sụp tinh thần.
Sau t.ai n.ạn, chị Phúc phải nằm điều trị hơn 1 tháng, chi phí điều trị lên đến hàng trăm tr.iệu đồng, song bệnh t.ình vẫn kh.ông thuyên g.iảm. Thương em, chị g.ái Phúc là Hồ Thị Hạnh (SN 1974) bỏ lại công việc đồng áng cho bố mẹ già đã ngoài 70 tuổi, khăn gói ra bệnh viện ở Hà Nội chăm em. Có chị, có em nơi đất khách quê người, Phúc như được tiếp thêm sức mạnh.
Từ khi có chị Hạnh ra chăm sóc, lo việc cơm nước, giặt giũ và s.inh hoạt cá nhân cho Phúc, anh Trí đỡ vất vả nhiều. Nhưng vì chấn thương quá nặng, bệnh t.ình chị Phúc kh.ông thuyên g.iảm. Chứng kiến cảnh em g.ái nằm liệt trên gi.ường bệnh, chị Hạnh lo lắng cho tương lai của em, ngậm ngùi thương cháu phải chịu thiệt thòi, biết lấy ai chăm bẵm, nuôi dạy.
Qua rất nhiều đêm đấu tranh tư tưởng, đắn đo, rồi nhiều lần chị em cùng nhau tâm sự, chị Hạnh đã đi đến một quyết định táo bạo – kết duyên vợ chồng cùng em rể. Đây là cách duy nhất để chị thay em gánh vác việc gia đình, có thể chăm lo cho em g.ái và cháu suốt đời. Chị Phúc ngỡ ngàng, x.úc động vì chị r.uột đã hy s.inh tuổi xuân, hạnh phúc để cưu mang cuộc s.ống tàn tật của mình.
Ngoài những l.úc l.àm đồng, chị Hạnh cũng phụ em g.ái bóc lạc thuê để lo cho gia đình.
Quyết định của chị Hồ Thị Hạnh đã được gia đình hai bên nội, n.goại chấp nhận. Từ đó đến nay, hai chị em g.ái có chung “một người chồng” nhưng kh.ông hề có va c.hạm, xích mích mà luôn dành cho nhau những t.ình cảm yêu thương trìu mến, dù cuộc s.ống của họ còn hết sức vất vả.
Hàng ngày, anh T.ống Trần Trí đi phụ hồ, chị Hạnh l.àm nông n.ghiệp, còn chị Phúc dù tàn tật cũng cố dùng đôi tay đan lát kiếm thêm chút thu nhập. Mỗi ngày, nằm trên gi.ường, chị đan được một đôi rổ bán được 20.000 đồng. L.àm được 5 năm, chị Phúc chuyển sang bóc lạc thuê, nhưng cố lắm ngày cũng chỉ được 20.000 đồng. Công việc rất mệt nhọc đối với người khuyết tật, thu được s.ố t.iền rất nhỏ, nhưng chị cảm thấy vui vì thấy mình còn có ích, phần nào góp phần l.àm g.iảm bớt khó khăn trong cuộc s.ống gia đình.
Từ ngày về l.àm vợ anh Trí, chị Hạnh s.inh thêm 2 cháu trai. Hiện gia đình anh Trí, chị Phúc, chị Hạnh có 7 người s.inh s.ống (3 vợ chồng, 3 đứa con, cùng bố anh Trí nay đã 80 tuổi). Mặc dầu hoàn cảnh kinh tế gặp rất nhiều khó khăn, phải chật vật mưu s.inh, nhưng t.ình cảm gia đình rất hòa thuận, hàng xóm kh.ông hề nghe thấy “tiếng bấc, tiếng chì”. Ngọn lửa của trái tim nhân ái, giàu đức hy s.inh đang tỏa sáng và sưởi ấm căn nhà nhỏ nơi miền s.ơn cước.