Buổi họp lớp khiến tôi càng trân trọng những người bạn bè mình đang có trong cuộc s.ống này.
Luôn là người mọi người tin tưởng
Tôi học trễ mấy năm nên lớn hơn các bạn cùng lớp vài t.uổi. Vì là người chăm chỉ cũng như là được mọi người tín nhiệm nên trong suốt khoảng thời gian đi học tôi được b.ầu l.àm lớp trưởng. Lên đến đại học cũng kh.ông phải là n.goại lệ, bất kể có chuyện gì, mọi người đều bàn bạc với tôi. Nên tôi được mọi người khá là tin tưởng, gọi tôi là một tiếng “đại ca”.
Sau khi t.ốt n.ghiệp đại học, tôi mở một công ty. Vì có kinh nghiệm từng trải, công ty ngày càng phát triển, kiếm được kh.ông ít t.iền.
Công ty của tôi nằm ở vị trí xung yếu, các em thường xuyên qua thăm. Tính tôi là người hiếu khách, chỉ cần các em tiện ghé qua tôi luôn mời em ở lại ăn cơm. 20 năm trôi qua, tôi vẫn giữ thói quen như vậy.
Cuộc đời đâu ai biết chuyện sẽ xảy ra với, đó là năm khủ.ng hoảng tài chính. Việc kinh doanh của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng, giá vật chất leo thang, t.iền trong tay kh.ông có. Để có t.iền đầu tư, kh.ông biết bao nhiêu lần tôi chạy khắp nơi để đến ngân hàng vay t.iền. Nhưng kh.ông g.iải quyết được vấn đề gì. Cũng vì chuyện này, công ty bị phá sản. Thời gian ấy, tôi trắng tay, cuộc s.ống muôn vàn khó khăn.
Đoạn tin nhắn l.àm ấm lòng người
Một hô.m, điện thoại reo lên biểu thị có tin nhắn đến. Đó là tin nhắn của các em học cùng tôi năm xưa. Hóa ra là Xiao Qitou muốn đến chỗ tôi ăn một bữa liên hoan, họp lớp. Thấy vậy, tôi rộng lượng nhắn lại: “Vậy thì lên kế hoạch thôi, vẫn theo chỗ cũ, bữa này để anh “bao” nhé.”
Đóng vai trò của người “chủ nhà”, tôi là người gọi món, bày khắp m.ặt bàn, mời mọi người thoải mái thưởng thức. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện ôn lại những kỉ niệm l.úc đại học. Nhắc đến hai chữ “đại học”, tôi cũng có chút phấn khích, kh.ông khỏi bồi hồi.
Tiệc nào cũng phải tan, l.úc Qi Xiaotoi định đi thanh toán hóa đơn, tôi lập tức ngăn cản cậu ấy.
– Hô.m nay tôi là chủ nhà, để em trả t.iền thì đâu có được. – Tôi nói.
Thế là, nhân l.úc đi vệ s.inh tôi sẵn tiện thanh toán luôn. Tổng cộng là m.ất 800 NDT (tương đương với 2,7 tr.iệu VND). Nhìn vào tờ hóa đơn, đôi lông mày của tôi nhăn lại. S.ố t.iền này, đối với tôi, trước đây thì kh.ông đáng kể, nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác, tôi chỉ cảm thấy lực bất tòng tâm.
Sau khi chuyển khoản xong, định trở về phòng ăn thì đột nhiên ông chủ như suýt quên điều gì nói với tôi, ông nói:
-Thật ngại quá tôi quên m.ất việc này kh.ông nói với ông, nhà hàng của tôi đang có chương trình tr.úng thưởng khách hàng may mắn, ông là khách hàng thứ 100 nên nhà hàng chúng tôi có một món quà muốn tặng cho ông.
Nói đến đây, ông chủ lấy ra một t.hùng rút thưởng, bên trong là giờ giấy ghi giá trị món quà. Tôi liền đồng ý bốc. Điều kh.ông ngờ rằng, tôi lại may mắn bốc được g.iải nhất.
Ông chủ khuôn m.ặt rạng rỡ nói rằng giá trị g.iải nhất là 1 vạn NDT (tương đương với 34,5 tr.iệu VND). Ông vừa nói, vừa tr.ao cho tôi s.ố t.iền này.
Tôi đứng đờ người ra một l.úc, kh.ông thể tin được, đi ăn kh.ông những kh.ông m.ất t.iền mà bản thân còn được t.iền mang về nhà.
Trên đường đi về nhà, tôi nghi ngờ đây là trò mà Xiao Qitou và các em bày ra, nên tôi liền nhắn tin hỏi mọi người. Quả nhiên là vậy, Xiao Qitou đã gửi tôi một tin nhắn, đại khái là là họ biết hoàn cảnh hiện tại của tôi, nhưng họ kh.ông muốn giúp đỡ trực tiếp sợ tôi kh.ông nhận nên đã th.ông đồng với ông chủ nhà hàng l.àm như vậy.
Nhìn thấy mấy dòng chữ trên điện thoại, tôi thật sự x.úc động, tôi quả là người may mắn. Vì trong l.úc tôi khó khăn nhất, các em luôn sẵn sàng giúp đỡ, th.ông cảm cho tôi.
Sau này nhờ chăm chỉ l.àm việc, cộng với sự quyết tâm, tôi đã gây dựng lại sự n.ghiệp. Cuộc s.ống dần dần ổn định trở lại, nhưng câu chuyện ngày hô.m đó tôi sẽ khắc ghi vào tim, mãi sẽ kh.ông bao giờ quên.
Nguồn : https://cafef.vn/hop-lop-dh-sau-20-nam-ra-truong-toi-chu-dong-thanh-toan-hoa-don-nhung-lai-trung-thuong-giai-dac-biet-34-trieu-dong-ve-nha-doc-tin-nhan-ma-soc-nang-188240409171055764.chn