Tôi và chồng đã được 5 năm. Hai vợ chồng đều l.àm việc chăm chỉ, tích cóp từng đồng để chuẩn bị mua một căn nhà nhỏ ở thành phố. Chúng tôi đã tiết kiệm được hơn 1 t.ỷ đồng, chỉ chờ tìm được nơi tương ý là có thể thực hiện giấc mơ. Vì vậy, tất cả đã bi.ến đổi chỉ trong một đêm.
Hô.m nay, tôi kiểm tra tài khoản thì phát hiện toàn bộ s.ố t.iền tiết kiệm đã bị rút sạch. Quá bất ngờ, tôi hỏi chồng. Ban đầu, anh ấp kh.ông chịu nói, nhưng khi tôi truy đến cùng, anh thảnh thơi đáp:
” Anh đưa về quê để xây nhà mới cho mẹ. Nhà mẹ cũ rồi, dột nát hết anh kh.ông muốn để mẹ s.ống trong điều kiện như vậy nữa.”
Tôi ch:ết lặng. Đây là t.iền của cả hai vợ chồng, là hơi hôi công sức tôi bỏ ra suốt bao năm trời. Vì vậy, anh ấy đã quyết định một cách thuận tiện, kh.ông gây tranh cãi với tôi. Tôi tức giận, hỏi tại sao anh kh.ông nói trước thì anh đẩy lên:
“Mẹ s.inh ra anh, nuôi anh kh.ông lớn, giờ anh giúp mẹ thì có gì sai? Em là vợ, tưởng em kh.ông thương mẹ chồng à?”
Kh.ông thể chịu nổi, tôi tức t.ốc bắt xe về quê để nói chuyện rõ ràng. Đến nơi, căn nhà cũ của mẹ chồng đã gần hết, vật xây dựng ngổn ngang. Tôi bước vào thì thấy bà đang ngồi nhà uống trà. Khi tôi nói chuyện về s.ố t.iền tiết kiệm, bà chỉ cười nhạt rồi nói:
“T.iền con trai tao thì tao muốn l.àm gì đó được. T.iền con trai cũng là t.iền của mẹ. Có gì mà phải l.àm ấm lên như thế?”
Câu nói của bà như một con dao đâm thẳng vào lòng tôi. Tôi đã từng nhẫn nhịn, từng cố gắng hòa hợp với gia đình chồng, nhưng đến khả năng này thì tôi kh.ông thể chấp nhận được nữa.
Sau khi về lại thành phố, tôi âm thầm sang tên toàn bộ miếng đất bố mẹ tôi cho trước khi cưới sang tên mẹ đ.ẻ. Đây là tài sản duy nhất đứng tên tôi, và tôi kh.ông muốn nó r.ơi vào tay một gia đình coi trọng công sức của tôi. Tôi cũng yên lặng chuẩn bị đơn h.ôn, bởi tôi biết rằng, cuộc h.ôn nhân này đã kh.ông còn t.ình yêu được nữa.
Ngày ra tòa, chồng tôi và mẹ chồng đều là tá hỏa khi biết tôi đã chuyển hết tài sản của mình. Họ tức t.ối, trách tôi là người phụ nữ ích kỷ, kh.ông nghĩ cho chồng con. Tôi chỉ cười nhạt mà nói:
“Tôi chỉ l.àm những gì những người đã l.àm cho tôi. Tài sản của tôi, tôi muốn l.àm những gì thì l.àm. Đúng kh.ông?”
Phiên tòa kết thúc, tôi đã thoát khỏi cơn h.ôn nhân như ngạt thở. Nhưng chưa tận hưởng được cảm giác thư giãn, tôi đã nhận được tin trưởng th.ôn đến tận nhà b.áo.
Ông nói:
“Mẹ chồng cô đã vay mượn rất nhiều t.iền để xây nhà. Trước đó cũng vay mượn chơi hụi, bị vỡ nợ. Giờ cô nhà chưa hoàn thiện, người ta đến đòi nợ, bà kh.ông biết xoay sở thế nào nên muốn nhắn tin cô về giúp đỡ.”
Tôi nghe xong chỉ cười:
“Tôi đã kh.ông còn liên quan đến họ. Nợ của họ, họ tự lo.”
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy thư giãn đến vậy. Tôi đóng cánh cửa nhà mình lại, để mọi m.ặt rối sau và bắt đầu một chương trình mới cho bản thân. Giấc mơ về một tổ ấm vẫn còn đó, nhưng lần này, tôi sẽ tự xây dựng nó mà kh.ông cần dựa vào cơ sở hay chịu đựng tổn thương từ ai.