Người ta thường nói, loài chó là sinh vật trung thành nhất thế gian. Nhưng ở góc bãi xe một siêu thị nhỏ giữa lòng thành phố Biên Hòa, có một chú chó mà sự trung thành của nó đã hóa thành huyền thoại. Suốt bốn năm, ngày nào nó cũng ngồi ở một chỗ, ánh mắt khắc khoải nhìn về phía cửa ra vào. Nó không biết rằng thời gian có thể thay đổi mọi thứ — chỉ trừ một điều: niềm tin rằng ai đó sẽ quay về.
Chuyện bắt đầu vào một ngày tháng Năm nóng hầm hập của năm 2021, giữa thời điểm dịch bệnh khiến ai nấy đều gấp gáp, cảnh giác. Một gia đình gồm hai vợ chồng trẻ và một bé gái 5 tuổi tấp vào siêu thị Coopmart Biên Hòa. Họ đang trên đường từ Sài Gòn về quê Đồng Nai lánh dịch, chỉ dừng lại mua ít nhu yếu phẩm. Trên xe có một hành khách đặc biệt – chú chó Phèn, giống vàng lai ta, chỉ cao đến đầu gối, nhưng lanh lợi và đặc biệt quấn quýt cô bé.
Phèn được thả xuống xe tạm thời. Nhưng chỉ một khoảnh khắc chủ không để ý, nó chạy ra phía sau siêu thị đuổi theo một con mèo hoang. Gia đình kia sau khi mua xong đồ, vội vã lên đường vì thành phố sắp phong tỏa, và trong cơn bấn loạn, họ không nhận ra Phèn đã biến mất.
Phèn quay lại, nơi chiếc xe từng đỗ, rồi chạy vòng vòng tìm khắp bãi. Không thấy. Nó sủa gọi. Không có ai đáp lại. Ngày đầu tiên, Phèn cứ chạy tới lui quanh bãi xe, thỉnh thoảng nằm rạp xuống đất, đầu gục bên chiếc áo nhỏ rơi lại – có lẽ là của cô chủ nhỏ.
Người bảo vệ siêu thị đầu tiên nghĩ rằng đó là chó hoang. Nhưng sáng hôm sau, thấy nó vẫn nằm đó, anh ta bắt đầu để ý. Rồi ngày kế tiếp, ngày kế tiếp nữa, tuần trôi qua. Rồi tháng. Phèn vẫn ở đó. Không bỏ đi.
Bà Tư bán nước gần cổng siêu thị đặt cho nó cái tên “Chó Đợi”. Mỗi ngày, bà vẫn dành một ít cơm nguội, lát cá khô cho nó. Có hôm trời mưa, bà dựng cho nó cái mái nhỏ bằng bao tải. Nhưng dù ai thương đến đâu, Chó Đợi vẫn không chịu theo ai về, cứ sáng lại ngồi, tối lại nằm, mắt không rời cánh cửa kính siêu thị – nơi nó tin rằng gia đình sẽ quay lại.
Bốn mùa trôi qua. Dịch bệnh rồi cũng qua. Siêu thị mở lại bình thường, người qua lại đông đúc. Nhiều người chụp ảnh, quay clip về chú chó kỳ lạ này rồi chia sẻ lên mạng, nhưng chưa ai tìm được người chủ.
Năm thứ hai, bộ lông của Phèn đã xơ xác. Nó bị người đi đường hắt hủi, bị trẻ con đùa nghịch làm phiền. Có lúc tưởng chừng như kiệt sức, nhưng mỗi sáng, nó vẫn cố lết ra đúng góc cũ, đúng nơi chiếc xe từng đỗ.
“Con chó này đợi người ta cả đời chắc,” chú bảo vệ siêu thị nói, giọng không giấu được xót xa.
Năm thứ ba, nó bị thương sau một lần va quẹt với xe máy. Mọi người quyên góp tiền đưa đi thú y, nhưng Phèn sau khi bình phục vẫn quay lại đúng chỗ cũ, như một thói quen đã khắc sâu trong máu.
Năm thứ tư, không ai nhắc đến “Chó Đợi” nữa như một điều lẽ thường. Nó đã trở thành một phần của bãi xe, của siêu thị, như bóng nắng chiều đổ lên mặt gạch.
Cho đến một buổi sáng tháng Tư năm 2025, điều kỳ diệu đã xảy ra…
Sáng hôm đó, Biên Hòa như được rửa mặt sau trận mưa đêm. Trời quang đãng, mây trắng nhè nhẹ, người ra vào siêu thị đông hơn mọi khi vì là cuối tuần.
Phèn vẫn nằm ở chỗ cũ, mắt lim dim. Đôi tai, dù đã cụp vì tuổi tác, vẫn hơi vểnh lên mỗi khi có tiếng xe ô tô dừng lại.
Một chiếc xe 7 chỗ cũ kỹ mang biển số Sài Gòn đỗ lại. Cửa mở. Một người đàn ông trung niên bước ra, theo sau là một cô gái trẻ chừng 9 tuổi – tóc cột hai bên, tay cầm con gấu bông đã sờn.
Phèn mở mắt. Lặng vài giây. Rồi bỗng bật dậy. Nó lao như điên về phía chiếc xe, chân khập khiễng, miệng rít lên những tiếng sủa đứt quãng. Cô bé vừa bước ra liền hét lên:
“Phèn! Là Phèn! Ba ơi, con thấy Phèn!”
Người đàn ông sững người. Nhìn chú chó trước mặt, ánh mắt ông ngấn lệ. “Không thể nào… Phèn ư?”
Chú chó áp mặt vào chân cô bé, rên rỉ mừng rỡ. Cô bé ôm lấy nó, khóc nức nở. Người đàn ông quỳ xuống, vuốt ve bộ lông xơ xác, đôi mắt trũng sâu của người bạn cũ. Bốn năm trời.
Họ kể lại rằng sau ngày đó, họ đã tìm khắp nơi, đăng bài, đi hỏi thú y, nhưng giữa thời điểm hỗn loạn, không ai biết tin. Tưởng rằng Phèn đã không còn… Không ngờ nó vẫn sống. Vẫn chờ.
Bà Tư bán nước không cầm được nước mắt, vỗ vỗ vai cô bé: “Thấy chưa, người ta nói chó không bao giờ bỏ chủ. Bốn năm, mà nó vẫn đợi.”
Người qua đường dừng lại, ghi lại khoảnh khắc xúc động ấy. Clip được lan truyền mạnh mẽ. Không ít người để lại bình luận:
“Tôi không biết mình đang khóc vì con chó, hay vì niềm tin đơn giản mà thuần khiết ấy.”
Tối hôm đó, Phèn không còn nằm lại góc bãi xe nữa. Nó đã được đưa về lại ngôi nhà mà nó từng thuộc về. Giường nệm êm, thức ăn ngon, tiếng cười đùa của cô chủ nhỏ – tất cả như chưa từng bị mất.
Nhưng có lẽ chính Phèn mới là người dạy chúng ta điều quan trọng nhất:
“Có những thứ tình cảm không cần lời nói – chỉ cần đợi đủ lâu, chúng sẽ quay về.”